Lại nói, cô vốn là một người lịch cũ đã có được chức năng từ lâu rồi mà còn không thể giải quyết được, lại hy vọng vào một người vừa trở thành lao động thời vụ như hắn đi giải quyết ư?
Hắn đang muốn đi khóa di động lại, sau đó tiếp tục quy hoạch thời gian làm việc của một tuần sắp tới, nhưng ngay vào khoảnh khắc đó, hắn lập tức nghĩ theo một hướng khác, buông xuống có nghĩa là quái vật từ thế giới lịch cũ bên kia sẽ đi vào thế giới bên này, chắc chắn sẽ gây nên khủng hoảng.
Mà bản thân hắn lại là một nhân viên chính phủ… Được rồi, nhân viên thời vụ, và hắn thực sự không nên mặc kệ cho loại chuyện này phát sinh.
"Khẳng định là ta không đi được rồi, cứ để cho những người khác đi thôi." Tần Trạch chuẩn bị chuyển tin tức của Lê Lộ vào trong tổ nhóm, nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên con rối Tiểu Kiều lại xuất hiện trong tay hắn.
Nó nghiêng đầu, hộc ra một câu: "Anh, yêu, em, đói,."
"Em thật là… sớm không nói muộn không nói, hết lần này tới lần khác em lại nói vào đúng thời điểm anh chuẩn bị từ chối Lê Lộ, em làm vậy là... Hi vọng anh đi giúp cô ấy ư?" Tần Trạch nhìn về phía Tiểu Kiều.
Trong một cái chớp mắt, Tiểu Kiều đã thuấn di đến bờ vai của hắn, ý nghĩa của hành động này, đương nhiên là "Chính xác" rồi.
Tần Trạch thở dài: "Buông xuống chính là có quái vật đến từ thế giới bên kia, có nhìn thế nào cũng biết là anh không thể giải quyết được rồi?"
"Cả em cũng không thể mà, đúng không?"
"Đương nhiên, chúng ta cũng không thể mặc kệ cho quá trình buông xuống này xảy ra được, cho nên sau đó, anh sẽ thông báo chuyện này để những nhân viên chính phủ khác đi là tốt nhất."
Lại nói, đến thời điểm hiện tại, Tần Trạch vẫn chưa hoàn toàn thăm dò ra năng lực của con rối Tiểu Kiều, nhưng hẳn là nó không mạnh đến mức có thể trực tiếp đối kháng cùng quái vật thuộc thế giới lịch cũ bên kia.
Tần Trạch cho rằng, Tiểu Kiều cũng giống như hắn, cũng đang trong giai đoạn trưởng thành, cần thông qua phạm húy để nhanh chóng trưởng thành.
"Nếu anh mặc kệ Lê Lộ, để cho người khác đi giải quyết, nhưng vẫn đi theo một bên, thì trên lý luận, em cũng có thể hấp thu được một chút... Ách, năng lượng mà?"
Hắn không biết nên hình dung loại tài nguyên mà Tiểu Kiều thường dùng để bổ sung máu thịt kia như thế nào. Có vẻ như nó là một loại tài nguyên mà chỉ sinh ra khi phạm huý.
Tiểu Kiều lập tức nói ra một câu thật dài vô cùng hiếm thấy: "Chỉ có, anh trực tiếp, gặp, phải, uy, hiếp, em mới, có thể lấy được."
"Buông xuống rất, nhanh, anh, mau, lên."
Loại lời nói đứt quãng, ngắt nghỉ không chính xác này thực sự làm Tần Trạch cảm nhận được một loại ác ý.
Không ngờ con rối này lại xấu xa đến vậy, là dựa vào chủ nhân của nó gặp phải nguy hiểm để nhận được tài nguyên tăng cường bản thân ư?
Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, con rối này vốn là thứ hắn nhận được sau khi phạm huý, dựa trên một ý nghĩa nào đó, đúng là nó phải có tác dụng phụ mới được.
Thậm chí, sau khi xác định được loại tác dụng phụ này, Tần Trạch lại cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Nhật, lịch, vẫn, đang, quan sát, anh~" Tiểu Kiều lại một lần nữa mở miệng.
Tần Trạch có thể xác định được, ở thời điểm Tiểu Kiều nói đến chữ “anh” kia, nó đã dùng tới ngữ điệu vui vẻ.
Nghĩa là con rối này... Đang cười?
Được rồi, có vẻ như con rối hắn dùng hình tượng của Kiều Vi để đắp nặn nên này, cũng có tính cách của Kiều Vi.
Tần Trạch suy nghĩ một lát mới nói: "Được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Vậy là Tần Trạch mang theo con rối, nhanh chóng rời khỏi cửa.
Tình huống hiện tại rất đặc thù.
Hắn nhận được một đoạn tin nhắn của Lê Lộ, nhưng hắn hoàn toàn không muốn cứu Lê Lộ.
Nói chính xác hơn một chút, nếu chướng ngại mà cô ấy gặp được là vặn vẹo, khẳng định là Tần Trạch không phản ứng, nhưng buông xuống lại rất đặc thù.
Nếu buông xuống không được giải quyết, nó sẽ khiến con quái vật buông xuống kia đi vào nhân gian.
Và chỉ có trời mới biết những sinh vật quỷ dị này sẽ tạo thành tai họa như thế nào cho Hữu Khoa Tân Thành, thậm chí là cả thành phố Lâm Tương.
Đương nhiên, Tần Trạch cũng phải thông báo chuyện này cho những nhân viên chính phủ khác, và trên thực tế là hắn đã thông báo cho bọn họ từ trước rồi.
Dưới tình huống như vậy, hắn hoàn toàn có thể phớt lời yêu cầu của Tiểu Kiều, nhưng… nếu hắn cứ thực sự thành thành thật thật chờ đám người Trình Vãn Đỗ Khắc đến nơi, có lẽ con quái vật kia đã hoàn thành qúa trình buông xuống.
Bởi vì Tần Trạch còn nhớ, ở thời điểm hắn trải qua buông xuống, những con quái vật nọ tới rất nhanh. Cũng may lần ấy hắn cầu nguyện nhanh hơn tốc độ buông xuống của chúng.
Mà biện pháp để giải quyết buông xuống chính là thừa dịp buông xuống còn chưa hoàn thành, trực tiếp ngăn cản nó.
Và xét trên phương diện thời gian, chỉ có một mình Tần Trạch có thể đến kịp thời, bởi vì chỉ có hắn ở đủ gần Lê Lộ.
Đến đây, bỗng nhiên Tần Trạch nhớ lại lời nói của thầy tướng số Hoắc Kiều, rồi trong lòng không khỏi cảm khái, đúng là cô gái này sẽ thường xuyên mang đến cho hắn một chút cực khổ.
Haizz… đúng là không nên xem bức ảnh đôi tất dài màu đen kia!
Tần Trạch nhanh chóng đi đến tầng lầu của Lê Lộ, còn chưa bước vào nhà, hắn đã nghe được tiếng hô tê tâm liệt phế của cô ấy.
Cũng có người khác sống trong tầng lầu này nghe được, âm thanh nọ còn thê thảm hơn cả tiếng kêu của phụ nữ vào thời khắc sinh nở, nó thuộc loại âm thanh chỉ cần dựa vào ngữ điệu, cũng có thể cảm nhận được đau đớn.
Cửa đang mở.
Tần Trạch vừa vào cửa, đã nhìn thấy bên trong phòng khách của Lê Lộ có một đài kính viễn vọng nhìn thẳng về phía ban công nhà mình.
Hắn cố gắng kiềm chế suy nghĩ trong lòng, đưa mắt nhìn sang cô gái với phần trán nứt toác, rịn máu tươi, đã hoàn toàn mất đi vẻ xinh đẹp bình thường.
Lê Lộ thấy Tần Trạch thật sự đến đây, trong lòng lập tức trào lên hi vọng.
Nhưng cô đang rất đau, thực sự rất đau, cái đầu như muốn vỡ ra.
Đương nhiên, Tần Trạch cũng đoán là cái đầu của Lê Lộ đang muốn vỡ ra thật, bởi vì hắn vừa trông thấy một màn quen thuộc—— đó là cái bóng của Lê Lộ bắt đầu nhúc nhích.
Tình trạng của cái bóng này hoàn toàn tương tự với một màn hắn từng trông thấy tại giáo đường hôn lễ, những cái bóng của cha sứ, thậm chí là của toàn bộ nhóm khách khứa kia cũng nhúc nhích y như vậy.
Có vẻ như thân thể Lê Lộ đã có một nửa thuộc về sinh vật lịch cũ rồi.