TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 95: Bức Họa Hai Cảnh Tượng!!!

Trong lúc không quá chú ý, vậy mà Đỗ Khắc cùng với Trình Vãn cũng ngồi xuống chăm chú lắng nghe, tư thế còn cực kỳ ngay ngắn chỉnh tề. Hình ảnh lúc này thật giống như một cô giáo đang chuyên môn giảng dạy cho ba học sinh của mình.

Lê Lộ nhớ lại một chút, mới bắt đầu nói: "Có. Đúng là trong quá trình kia, tôi hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì... Nhưng quả thật có rất nhiều tin tức cứ ùn ùn chui thẳng vào trong đầu tôi."

"Tôi nhìn thấy một người đàn ông với nụ cười tà ác trên môi, còn có một người phụ nữ và một đứa bé trai đang đau khổ cầu xin."

"Người đàn ông nọ không ngừng giải thích... Nhưng hắn càng nói, nụ cười trên mặt càng trở nên dữ tợn."

"Vẫn còn rất nhiều chi tiết cụ thể nữa nhưng tôi cũng không nhớ được quá rõ ràng. Bởi vì ở thời điểm ấy, trong đầu tôi còn hiện lên rất nhiều thứ kỳ quái khác nữa."

"Là một cái nhãn cầu khổng lồ màu đỏ như máu, được treo cao ngay giữa không trung hệt như một vầng trăng vậy, còn có những nhánh xúc tu không ngừng mấp máy, bò lổm ngổm khắp nơi không theo một trình tự quy tắc nào cả... Ách!"

Nói đến đây, Lê Lộ cũng không nhịn được, lập tức đưa tay lên xoa xoa trán, trong quá trình nhớ lại này, nỗi thống khổ do linh hồn bị xé rách cũng nhanh chóng cuốn tới.

Điều này làm cho khuôn mặt vốn đã khôi phục lại một chút hồng hào của cô... Lại chuyển thành trắng bệch chỉ trong nháy mắt.

"Gã đàn ông hung tợn, người phụ nữ và đứa nhỏ không ngừng mở miệng cầu xin, cùng với nhãn cầu treo cao trên bầu trời, và vô tận xúc tu không ngừng nhúc nhích dưới mặt đất."

"Thực xin lỗi... Những hình ảnh này cứ một mực đan vào nhau, không ngừng xé rách đại não của tôi, khiến tôi rất khó nhớ được càng nhiều chi tiết hơn."

Sau khi Đỗ Khắc và Trình Vãn nghe xong, cả hai cũng không khỏi rơi vào tự hỏi, thậm chí trong đầu cũng nhanh chóng gạt bỏ loại suy nghĩ muốn buông tay vì không biết nên xuống tay tại điểm nào nữa rồi.

Nhưng quả thật hai người bọn họ vẫn không nghĩ ra bất cứ kết quả gì.

Một gã đàn ông hung tợn, còn không ngừng giải thích? Một người phụ nữ và đứa nhỏ thảm thiết kêu rên, nhãn cầu màu đỏ treo trên cao giống như mặt trăng, cả xúc tu nữa...

Những dữ kiện này đan vào cùng một chỗ khiến cho khung cảnh ấy có vẻ vô cùng hỗn loạn, rời rạc.

Đúng là hai người bọn họ hoàn toàn không biết phải phân tích hình ảnh này như thế nào, quá nhiều những thứ vốn chẳng có chút liên quan nào, lại trộn lẫn vào cùng một chỗ.

Loại hình ảnh này còn hỗn loạn hơn cả sản phẩm hội họa của AI thời kỳ đầu.

"Là bức họa hai cảnh tượng." Bỗng nhiên Tần Trạch mở miệng nói.

Ba người Lê Lộ, Đỗ Khắc, Trình Vãn nghe được câu này, đều vô cùng sửng sốt.

Tần Trạch nói: "Có thể lý giải một nửa bức tranh với gã đàn ông có vẻ mặt dữ tợn không ngừng giải thích cùng người phụ nữ và đứa nhỏ đau khổ cầu xin kia như sau: gã đàn ông nọ chính là kẻ đã hãm hại người phụ nữ và đứa nhỏ kia, còn giải thích... Thuần túy là một loại hành vi tự khống chế, điều khiển bản thân mình. Rất nhiều kẻ ngu ngốc đều sẽ làm như vậy, bọn họ cho rằng chỉ cần ta giải thích, thì lỗi lầm mà ta phạm phải sẽ không còn sai nữa."

"Về phần nhãn cầu màu đỏ treo cao giống như ánh trăng và trên mặt đất đầy rẫy những xúc tu kia, tuy khung cảnh này đan vào cùng một chỗ với hình ảnh Lê Lộ miêu tả về gã đàn ông hãm hại người phụ nữ và đứa nhỏ kia, nhưng chưa chắc hai hình ảnh này đã có liên quan đến nhau."

"Chúng ta cần phải hiểu rõ một điều rằng, vào khoảng thời gian ấy, linh hồn của Lê Lộ đang bị cắt xé, mở ra, cho nên rất có khả năng những tin tức vốn không liên quan đến chuyện này, sẽ đan vào cùng một chỗ với nhau."

"Chúng ta có thể cưỡng ép tìm ra mối liên hệ giữa chúng, nhưng tới cuối cùng, hành động này chỉ khiến chân tướng càng cách xa vạn dặm mà thôi."

Tần Trạch dừng lại một chút, mới tiếp tục nói:

"Chúng ta có thể bóc tách, phân tích như thế này, coi nhãn cầu đỏ như máu giống hệt ánh trăng kia là biểu tượng của quỷ dị. Ý nghĩa của nó chính là Lê Lộ sắp sửa không còn là nhân loại nữa, mà chuẩn bị chuyển hóa thành một loại sinh vật tà ác nào đó rồi."

"Có lẽ sinh vật này có liên quan đến nhãn cầu thật lớn cùng với vô tận xúc tu kia. Cho nên bộ phận hình ảnh này là nghi thức chuyển hóa."

Tần Trạch lại tiếp tục nói: "Sau đó là đối tượng buông xuống. Cũng chính là bộ phận hình ảnh thứ hai, nó đại diện cho ăn mòn, ngấm ngầm chiếm đoạt."

"Nếu Lê Lộ bị buông xuống, như vậy rất có khả năng cô ấy sẽ hoàn toàn tiếp nhận ký ức của kẻ buông xuống kia."

"Trong đoạn trí nhớ này có một đứa bé trai cùng một phụ nữ đang cầu xin một gã đàn ông."

"Dựa vào dữ kiện là bức tranh hai cảnh tượng này, lại kết hợp với chướng ngại buông xuống mà tôi phía trải qua lúc trước, khi đó có tới hai sinh vật cùng lúc buông xuống nhà tôi, một con chui qua gương, còn một con hạ xuống trần nhà, như vậy… rất có khả năng cũng có hai sinh vật buông xuống trong cơ thể Lê Lộ."

"Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, không thuộc loại suy luận trinh thám, không thể dùng làm căn cứ tuyệt đối được, nhưng chúng ta cũng không ngại làm ra một chút suy đoán như vậy trước."

Tần Trạch vẫn đang tiếp tục nói.

Trình Vãn và Đỗ Khắc càng nghe càng âm thầm líu lưỡi, bởi vì hai người bọn họ chợt phát hiện... Sau quá trình bóc tách, phân tích này, tựa như mọi chuyện đều bắt đầu trở nên hợp lý hơn.

"Chú ý, Lê Lộ không nói đến vẻ mặt của người phụ nữ và đứa nhỏ kia, chỉ nhắc tới quá trình cầu xin của bọn họ."

"Cầu xin có thể là cảm xúc do âm thanh truyền lại. Nhưng dữ tợn kia tuyệt đối là biểu cảm trên gương mặt."

"Nói cách khác, trong trí nhớ của Lê Lộ, cô ấy đã nhìn được vẻ mặt dữ tợn của gã đàn ông kia, trong khi cô ấy hoàn toàn không nhìn được vẻ mặt của người phụ nữ và đứa nhỏ còn lại, cũng là người bị hại ấy. Hiển nhiên cô ấy đang dùng thị giác của người bị hại để quan sát quá trình này."

Lê Lộ khẽ há miệng.

Rõ ràng đó là một đoạn ký ức hỗn loạn vô cùng... nhưng Tần Trạch lại có thể phân tích chúng thành từng manh mối vô cùng hợp lý, đáng tin.