"Xét theo tình huống trước mắt, muốn đi theo trình tự khẳng định là không kịp rồi, cũng chỉ có thể áp dụng phương pháp này thôi. Lại nói, trong những chủ ngân hàng mà chúng ta biết đến thì toàn bộ thế giới này chỉ có ba người như vậy."
"Trong đó điện Anh Linh có hai người, một người mang danh hiệu Lã Bất Vi, một người mang danh hiệu Trầm Vạn Tam."
"Nhưng bất cứ người nào trong số bọn họ cũng không phải tồn tại mà các anh có thể ứng phó được. Chưa biết chừng trong danh sách khách hàng của đối phương, cũng có chức nghiệp tội phạm giống tôi."
"Thông qua đi tìm nguồn gốc của tội ác, đối phương sẽ biết được người sát hại Dương Mộc Lâm là ai."
"Kể cả khi đã hủy diệt thi thể, chúng ta cũng không thể xác định được rốt cuộc đối phương còn thủ đoạn nào khác để biết được hung thủ hay không."
"Đối mặt chủ ngân hàng phần thắng của Trình Vãn và Đỗ Khắc không cao, mà Tần Trạch lại càng không có phần thắng."
"Cho nên, hãy để tôi đến xử lý đi. Tôi đã biết chuyện mà các anh vừa trải qua, và có một chút suy đoán rằng, rất có thể kẻ cho Dương Mộc Lâm vay kia chính là chủ ngân hàng của điện Anh Linh."
"Cuối cùng, lần này Tần Trạch làm không tồi, anh đã thành công ngăn cản một hồi tai nạn. Tuy Nhật Lịch của anh đang ngủ đông, nhưng nó sẽ không ngừng quan sát anh."
"Sau 12 giờ đêm nay, anh cũng nên lưu ý Nhật Lịch một chút, có lẽ anh sẽ nhận được quà tặng từ nó, đương nhiên, cũng có khả năng là chẳng có cái gì."
“Hết thảy mọi cực khổ đều có trả thù lao”…
Bỗng nhiên Tần Trạch lại nghĩ đến những lời này.
Và trong ngày hôm nay xem như bọn họ đã mang đến "Cực khổ" cho chính kẻ có năng lực "Chế tạo cực khổ", chuyên môn tính toán những tai họa ngoài ý muốn, cũng như mang đến cho người khác những tai họa ngoài ý muốn.
Cho nên trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, không biết đêm nay đặc tính của lao động thời vụ có thể đạt được một chút thu hoạch nào hay không.
...
...
Lam Úc chỉ mất chừng vài phút đã đến được hiện trường. Gã tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp, bởi vì lúc đi còn mang theo cả thùng dụng cụ tới. Đây là một thùng dụng cụ chuyên dùng để hủy thi diệt tích.
Bên trong chứa đựng một chút nước thuốc kỳ lạ, thậm chí còn có vài thứ linh tính khác có hiệu quả cùng loại với "Bột làm tan chảy thi thể".
Trong quá trình hòa tan thi thể, Lam Úc đưa lưng về phía ba người Tần Trạch Trình Vãn Đỗ Khắc, bình tĩnh nói:
"Ở thời điểm cần thiết, khi đối mặt với người lịch đen, nếu mọi người cảm thấy đối phương đáng chết, cứ thẳng thắn ra tay giết chết đối phương đi, lần này ngược lại người mới Tần Trạch mới là thành viên có sát ý nhất."
"Tôi không giống với Giản Nhất Nhất, tuy tôi cũng nhiệt tình yêu thương cuộc sống, nhưng tôi không phải bà mẹ già đối xử với bất kỳ ai cũng như nhau giống anh ta."
"Tôi rất rõ ràng, thế giới này đã dơ bẩn không chịu nổi rồi. Và đúng là trong cái thế giới này, cần phải có người như Giản Nhất Nhất, nhưng nó cũng cần phải có người như tôi."
"Luôn duy trì thái độ giận dữ với tất cả những tà ác xung quanh mình, đừng dễ dàng thương hại bọn chúng, đáng chết cứ giết."
Nhưng sau khi nói xong điều này, Lam Úc lại bổ sung thêm: "Nhưng phải nhớ kỹ điều tôi vừa nói, điều kiện tiên quyết chính là 'Thời điểm cần thiết' ."
Trong quá trình Lam Úc nói ra những lời này, thi thể của Dương Mộc Lâm đã không dư thừa lại bao nhiêu. Mùi của thứ chất lỏng axit ăn mòn kia hòa cùng khí tức huyết tinh làm người ta buồn nôn khó tả.
"Vậy là xong, coi như chuyến đầu tư lần này của chủ ngân hàng đã hoàn toàn thất bại rồi. Tần Trạch, anh làm không tồi." Lam Úc nhìn về phía Tần Trạch, nói: "Nhưng hẳn là anh cần phải giải thích cho tôi nghe một chút, vì sao anh cũng là diễn viên vậy?
Lam Úc cho rằng, chức nghiệp của Tần Trạch cách quá xa diễn viên, và ngay khi nhìn thấy danh hiệu này, gã đã có cảm giác rằng, Giản Nhất Nhất cùng với Tần Trạch đang một mực che giấu chuyện gì đó.
Đương nhiên nếu Tần Trạch thật sự là diễn viên, gã cũng nguyện ý truyền thụ một chút tâm đắc cho đối phương. Ngược lại, nếu hắn không phải diễn viên, gã rất muốn biết rõ ràng, rốt cuộc trong khi gã ngủ say, giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Tần Trạch cũng đoán được phần nào suy nghĩ trong đầu Lam Úc, lại thấy sự kiện truy bắt chuyên viên thẩm định rủi ro lần này đã hoàn toàn kết thúc, hắn lập tức cười nói: "Đại minh tinh, chúng ta đổi một nơi khác nói chuyện đi."
Hiện giờ, sự kiện chuyên viên thẩm định rủi ro đã được giải quyết êm đẹp, Lam Úc vừa thức tỉnh và Tần Trạch còn có chút chuyện muốn nói, vì thế, hai người Đỗ Khắc và Trình Vãn cũng nhanh chóng tách khỏi Tần Trạch và Lam Úc.
Theo lệ thường —— Đỗ Khắc và Trình Vãn sẽ đi viết báo cáo công tác.
Tần Trạch đi theo Lam Úc một đoạn không xa, sau đó lập tức leo lên phương tiện di chuyển của Lam Úc.
Xe của Lam Úc là loại Porches Panamera mang phong cách của ba năm trước đây.
Ở thời điểm tiến vào ghế phụ, Tần Trạch chợt hỏi: "Đã có bao nhiêu cô gái được ngồi lên chiếc ghế phụ này của anh rồi? Đừng có bắt chước theo vị tiền bối kia nha, mì xào rưới nước cốt gà [1] gì gì đó."
[1] : Ngọn nguồn của từ này chỉ sự kiện Thái Từ Khôn bị lộ chuyện làm bạn gái có thai, rồi ép người ta đi phá thai.
Lam Úc nhíu mày nói: "Anh là người đầu tiên ngồi lên ghế phụ xe của tôi."
"Hả? Đúng là… lãng phí gương mặt đẹp trai này của anh, phải chi tôi cũng được đẹp trai giống như anh thì..."
Bỗng nhiên Tiểu Kiều đang ngồi trên vai hắn lập tức nghiêng đầu một trăm tám mươi độ nhìn qua.
Tần Trạch lập tức cảm thấy rét run cả người, nhưng gương mặt vẫn không đổi sắc, lập tức bổ sung thêm: "Thì tôi cũng chỉ yêu một mình bà xã nhà tôi thôi."
Lam Úc lập tức ném qua cho hắn một cái nhìn đầy khinh thường, rồi nhanh chóng khởi động xe, nói: "Anh muốn đi đâu dạo chơi không?"
"Anh cứ tùy tiện đi, lần đầu tiên tôi được ngồi trên chiếc xe đắt tiền như vậy, nên anh cứ tùy tiện chạy là được."
Lam Úc gật gật đầu, lập tức khởi động chiếc xe.
Âm thanh chiếc xe khởi động rồi lao đi cực kỳ êm ái, khiến Tần Trạch ngồi bên trong lắng nghe cảm thấy vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng.