"Trên thế gian này có một vài loại người hoàn toàn không cần phải gánh vác trách nhiệm trước pháp luật, một loại là vị thành niên, còn một loại là bệnh tâm thần."
"Hắn vẫn sẽ bị người ta bắt trở về bệnh viện tâm thần giam giữ. Và với hắn, tra tấn cũng như lăng nhục một người, chẳng qua chỉ là một lần chạy ra bên ngoài hoạt động."
"Ở thời điểm đối phó cùng hắn, hắn còn có thể tươi cười với tôi, mà nói cho tôi biết rằng loại rượu nào trong nhà tôi uống càng ngon hơn, bảo tôi lần sau nhớ chuẩn bị nhiều một chút."
"Thêm nữa, lần sau nhớ đổi một người phụ nữ ngực lớn."
"Thậm chí, hắn còn nói nhỏ với tôi rằng—— hắn vốn không có bệnh tâm thần."
Lam Úc cất giọng vô cùng bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện về người khác, chứ không phải về chính bản thân gã.
Tần Trạch đã đoán được phần nào hướng đi của câu chuyện này rồi, cũng đoán được vì sao Lam Úc lại có chức nghiệp tội phạm này.
Hắn còn nhớ trong cuốn Sherlock Holmes từng có một câu như vậy —— Khi pháp luật không thể mang đến chính nghĩa cho đương sự, như vậy, bắt đầu từ giờ khắc này, trả thù tư nhân sẽ là chính đáng, thậm chí còn là cao thượng.
Quả nhiên, Lam Úc lại tiếp tục nói: "Tôi đã giết hắn."
"Tôi lẻn vào bệnh viện tâm thần, cắt đứt hạ thể của hắn, xé toang nội tạng của hắn, rồi nhét thẳng vào trong miệng hắn."
"Hết thảy những chuyện này, tôi đều tránh được camera giám sát, bởi vì lúc đó, tôi đã đạt được Nhật Lịch một đoạn thời gian rồi."
"Nhưng hành vi của tôi cũng khiến tôi nghe được những lời thì thầm vô cùng chói tai."
"Nó đang mê hoặc tôi, muốn dụ dỗ tôi đi giết toàn bộ những người xung quanh, đồng thời cũng nói cho tôi biết rằng, giết người nên đền mạng, tất cả những người dùng pháp luật để bảo vệ cho tên cặn bã kia đều đáng chết, đều phải giết sạch."
"Ở thời điểm kia, tôi đã bị nó làm dao động."
Tần Trạch nghe đến đó, cũng không nhịn được bắt đầu trở nên khẩn trương.
Hóa ra Lam Úc lại có tính cách như vậy?
Gã vốn là một đại minh tinh, chỉ vì một người bạn gái đã chết, thậm chí chuyện này còn không hề liên quan gì đến gã, theo lý thuyết, gã không nên vì cô gái đã chết kia mà tự tay chôn vùi tiền đồ của chính mình.
Hơn nữa, rõ ràng gã là người lịch cũ, càng phải hiểu được rằng, sau khi báo thù cho vị hôn thê, chính bản thân gã sẽ gặp phải cắn trả nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng Lam Úc vẫn lựa chọn làm như vậy, đúng là một người không thông minh, không lý trí.
Có điều… Tần Trạch lại không hề chán ghét loại kết quả này.
"Ở thời điểm tôi cũng sắp bị Nhật Lịch tra tấn đến sụp đổ, Giản Nhất Nhất bỗng xuất hiện."
"Trong những ngày tôi bị lời thì thầm của Nhật Lịch tra tấn, Giản Nhất Nhất đã giam giữ tôi vào một nơi bí mật. Chỉ cần trong lòng tôi xuất hiện dục vọng giết người, Giản Nhất Nhất sẽ đánh một trận với tôi."
"Suốt nửa tháng đó, hai người chúng tôi đã quyết đấu tới 94 lần, và tất cả đều không ngoại lệ, tôi đều bại dưới tay anh ta. Là triệt để thất bại."
"Nhưng bởi vì anh ta vốn không đành lòng nặng tay với tôi, khiến cho chính bản thân anh ta cứ một mực lo trước ngó sau, cuối cùng cũng bị tôi đánh trọng thương vài lần."
"Sau này, những lời thì thầm kia vẫn một mực mê hoặc tôi, nhưng không có cách nào làm cho hành vi đọa lạc của tôi càng tiến thêm một bước nữa, bởi vì tôi vẫn bị Giản Nhất Nhất vây khốn."
"Hơn nữa... Ừm, hẳn là anh cũng biết, Giản Nhất Nhất này rất thích làm mẹ người khác. Anh ta kể chuyện cho tôi nghe, làm đồ ăn cho tôi, khuyên nhủ tôi. Con mẹ nó, y hệt như chăm sóc một đứa nhỏ vậy."
Lam Úc nói tới đây, rốt cuộc cũng không giữ được khuôn mặt không cảm xúc của mình nữa, gã vừa bực mình vừa buồn cười, bật ra một câu chửi thề.
Rõ ràng bản thân gã chính là một người lịch đen đang chuẩn bị đọa lạc, vậy mà ngay tại thời khắc sinh mệnh hắc ám nhất ấy, vẫn có người nguyện ý cứu chuộc gã.
"Tôi thật sự rất chán ghét Giản Nhất Nhất. Bởi vì anh ta làm cho tôi ý thức được rằng, bản thân vĩnh viễn cũng không phải là nam nhân vật chính trong câu chuyện ấy."
"Nhưng tôi cũng thật tâm cảm kích Giản Nhất Nhất vô cùng, bởi vì sự tồn tại của anh ta, đã giúp tôi chậm rãi chiến thắng những lời thì thầm của Nhật Lịch."
Đến tận lúc này, Lam Úc vẫn còn nhớ rõ đoạn đối thoại giữa hai người vào thời điểm đó.
"Tiểu Ngọc, kể cả khi anh đã làm một chuyện sai trái, nhưng cuộc sống này cũng không bao giờ vứt bỏ anh."
"Cho nên, đừng vì một lần đọa lạc, mà cảm thấy bản thân đã không còn có thể dung nhập vào thế giới này."
"Anh vẫn có thể chiến thắng những lời thì thầm kia, chỉ cần tìm về bản tâm của mình là được. Ghét ác như cừu, cũng là một mặt biểu hiện của lòng nhiệt tình yêu thương cuộc sống."
Những lời nói này đã làm Lam Úc ý thức được việc làm của chính mình, đúng là gã đã sai lầm rồi, nhưng lại hoàn toàn không có vi phạm bản tâm của chính mình.
"Dần dần những lời thì thầm ấy không thể ảnh hưởng đến tôi được nữa. Cũng tại thời
"Có vẻ như anh ta đã sớm chú ý tới tôi, cũng một mực quan sát tôi. Anh ta nói cho tôi biết rằng, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều những tội ác không thể thông qua cơ cấu tư pháp đi giải quyết được."
"Xem như những lời nói ấy đã mang đến ý nghĩa tồn tại mới cho tôi, cũng bởi vậy, tôi đã hoàn toàn chiến thắng được những lời thì thầm kia, mà giai đoạn ấy cũng giúp tôi có được chức nghiệp thứ hai · tội phạm."
Tần Trạch không ngờ trong chuyện này lại có một đoạn khúc mắc như vậy.
Đúng là những gì Lam Úc miêu tả rất phù hợp với tính tình của Giản Nhất Nhất, nhưng điểm mấu chốt nhất trong những câu chuyện trên lại là…
Thứ nhất, nó là sự kiện Lam Úc chiến thắng lời thì thầm của Nhật Lịch.
Hóa ra người lịch cũ bọn họ vẫn có thể chiến thắng quá trình ăn mòn của Nhật Lịch. Và chiến thắng này lại có liên quan đến lòng nhiệt tình yêu thương cuộc sống, cùng với giữ vững bản tâm của chính mình.
Theo những gì Tần Trạch phân tích được, đầu tiên Giản Nhất Nhất trực tiếp ra tay để ngăn cản hành vi tiến thêm một bước tới đọa lạc của Lam Úc.
Đúng vậy, là hành vi.