Nhưng thật đáng tiếc, toàn bộ những hoạt động tuyên truyền hay tiết mục truyền hình trong mấy ngày nay, Lam Úc đều vắng mặt.
Cũng may Lam Úc cũng từng có vài lần mất tích không báo trước.
Và như thế, tuy qua chuyện này, gã bị định nghĩa là tự cao tự đại [1], nhưng suy cho cùng, lưu lượng vẫn là tối thượng, và Lam Úc vẫn hot như trước đây, chẳng có gì thay đổi cả.
[1] : nguyên văn 耍大牌 – sái đại bài: nghĩ mình là minh tinh thì giỏi giang lắm nên khinh thường đối phương.
Hiện giờ trước mắt Lam Úc đang có một đống việc cần hoàn thành, nhưng gã lại dứt khoát gác lại tất cả đi đến nơi này. Loại hành động ấy khiến cho Tần Trạch hiểu ra rằng, đối phương đã chậm trễ cơ hội kiếm rất nhiều tiền, chỉ để tới giáo dục hắn, muốn hắn phải cố gắng hết sức đừng để bản thận đọa lạc.
Khác với loại quan tâm dài dòng, lải nhải của Giản Nhất Nhất, tựa như cách quan tâm của Lam Úc đơn giản thô bạo hơn —— đó là trực tiếp xé mở vết sẹo vẫn còn âm ỉ từ trước đến nay, ra cho người khác xem.
Tần Trạch nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, tới cuối cùng, sau khi thấy người đại diện của Lam Úc không ngừng điện thoại tới, hắn cũng tỏ ra vô cùng biết điều, lên tiếng tạm biết Lam Úc trước.
...
...
23 giờ tối ngày 13 tháng 4 tại khu chung cư nhỏ Hữu Khoa Tân Thành.
Tất cả mọi người đều không ngủ.
Bởi vì chỉ vài phút nữa, đã sang một ngày mới.
Nhật Lịch của vài người trong tổ nhóm đã tiến vào trạng thái ngủ đông, nhưng loại trạng thái này cũng không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ duy trì hưng phấn khi bước vào một ngày mới.
"Chúng ta là những đứa nhỏ, chúng ta muốn đến ngày quốc tế thiếu nhi!"
Tuy hiện giờ còn chưa tới ngày 1 tháng 6, nhưng trong nhóm Lâm An, Lạc Thư, hai cô gái trẻ tuổi này đã bắt đầu rồi kêu la rồi.
Tần Trạch cũng phát hiện, tựa như mỗi khi ngày quốc tế thiếu nhi đến, thì hầu như những người kiên trì muốn trở lại làm thiếu nhi, đều là mấy cô gái trẻ.
Tự nhiên cũng có người tỉnh táo sẽ nói vài câu: “Cô đã lớn đến mức này rồi còn muốn giả vờ làm con nít ư? Thực sự cho rằng từ phụ nữ và trẻ em là điểm mấu chốt để thúc đẩy kinh doanh hả?”
Nhưng đương nhiên Tần Trạch vẫn phát bao tiền lì xì qua bên đó.
Đúng vậy, bên trong phần mềm do công ty đặc chế cho tổ nhóm của bọn họ có chức năng phát bao lì xì.
Ngày lễ thôi mà, cứ vui vui vẻ vẻ là được, cần gì phải khăng khăng đáp trả người ta?
"Cám ơn lao động thời vụ, anh thật sự không cân nhắc đến chuyện chuyển chính thức sao?" Kế toán · Lạc Thư không ngờ mình lại nhận được quà thật.
Tuy trong phong bao lì xì chỉ có mấy đồng tiền, nhưng giá trị không quan trọng, quan trọng nhất là cảm giác được người ta lì xì...
"Không chuyển chính thức."
Giờ khắc này, ngày 1 tháng 6 Dương lịch đã đến.
Trong khi mấy cô gái đang thương lượng xem bọn họ nên đi nơi nào chơi, thì những người đàn ông đã kết hôn như Đỗ Khắc cũng chuẩn bị lên kế hoạch ngày mai sẽ đưa mất đứa nhỏ trong nhà ra ngoài chơi.
Sau đó, đầu bếp · Du Tập, người mà trước mắt Tần Trạch tiếp xúc ít nhất, cũng lên tiếng: "Tôi đang nghiên cứu chế tạo ra một món ăn mới, ngày mai có thể làm cho bà xã nhà tôi ăn, chúng tôi còn chưa có con, nhưng ở trong lòng tôi, cô ấy chính là một đứa nhỏ."
Lạc Thư và Lâm An nghe xong, vừa cảm động lại vừa hâm mộ. Bởi vì hai người ấy có biết, vợ của Du Tập còn lớn hơn Du Tập tới sáu tuổi đó.
Nhưng câu chuyện giữa hai người bọn họ cũng không phải là hai khối gạch vàng hay ôm phú bà gì gì kia, mà đúng là bọn họ thực sự yêu thương rồi về ở cùng với nhau.
Lại nói, tay nghề của đầu bếp · Du Tập vô cùng giỏi, chức nghiệp lịch cũ của gã là đầu bếp, về bản chất đây là một chức nghiệp phụ trợ. Tuy gã làm ra những món ăn có thể mang đến rất nhiều hiệu quả, nhưng lại không thể ăn nhiều, ăn nhiều rất có khả năng sẽ phát sinh biến hóa.
Chỉ khi hoàn toàn tiêu hóa xong, mới có thể tiếp tục ăn được đồ Du Tập làm.
Những món ăn này cũng từng mang đến trợ lực rất lớn cho nhóm người trong tổ.
Du Tập rất ít khi sử dụng chức năng để nấu ăn, nhưng chức nghiệp của gã vẫn có thể dùng từ "Vĩ đại" để hình dung.
Tần Trạch lặng lẽ thưởng thức bầu không khí nói chuyện phiếm vui vẻ trong nhóm, Tiểu Kiều vẫn đang ngồi trên vai hắn, có nó ở đây, hắn không hề cảm thấy cô đơn, ngược lại, dường như hắn đang dần dần cảm nhận được một chút tốt đẹp của cuộc sống thường ngày... thừ mà từ trước đến nay, hắn chưa từng phát hiện ra.
Đến lúc này, hắn không quan sát mọi người nói chuyện trong nhóm nữa, mà quay sang mở Nhật Lịch.
"Ngày 14 tháng 4, ngày Canh Dần tháng Đinh Tị."
Khoảng cách Nhật Lịch khôi phục, cũng như nảy sinh nội dung hợp kỵ mới, chỉ còn lại hai ngày.
Đợi cho đến ngày 16 tháng 4, Tần Trạch lại có thể cảm nhận được niềm vui sướng mỗi ngày đều phạm huý rồi.
Trong mấy ngày vừa qua, tuy Nhật Lịch đang ngủ đông, nhưng tâm tính của Tần Trạch lại phát sinh những chuyển biến vô cùng to lớn.
Hắn không còn cảm thấy những ngày này là buồn tẻ hay chán nản nữa, hoặc là nói, dù những ngày tiếp theo ra sao, hắn vẫn luôn vui vẻ đón nhận.
Tần Trạch tiếp tục nhìn xuống dưới.
Quả nhiên ở phần trống của Nhật Lịch, đã có thêm một chút tin tức ——
【 Hết thảy mọi vận may đều có cái giá, mà hết thảy những hung hiểm đều được trả thù lao. 】
【 Người lịch cũ Tần Trạch, với biểu hiện trong ngày 14 tháng 4 ngày, ngươi đã đạt được năng lực · ánh xạ thẩm định rủi ro. 】
【 Ánh xạ thẩm định rủi ro: Có thể nhìn thấy xác suất ngoài ý muốn phát sinh, trên đầu mỗi người đều sẽ biểu hiện giá trị tỷ lệ ngoài ý muốn, nhưng không thể sửa đổi, năng lực này chỉ thuần túy là tình báo. 】
【 Ngọn nguồn của năng lực: chuyên viên thẩm định rủi ro. 】
"Có tác dụng nhất định, nhưng tác dụng không lớn... Ừm, có lẽ nguyên nhân quan trọng dẫn đến chuyện này là bản thân ta tham dự không sâu vào sự kiện lúc trước."
"Phần mà ta đảm nhiệm càng giống như người xâu chuỗi những nhân vật, phụ trách chỉ huy hơn."
Tính đến trước mắt, Tần Trạch đã có được tự hỏi nhanh, thể chất phóng viên, ánh xạ thẩm định rủi ro.
Nhưng mấy năng lực này chẳng có cái nào thuộc loại hình chiến đấu cả.