TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 133: Nụ Hôn Của Tuyết – Khởi Đầu Cho Mọi Đau Khổ!

Chẳng lẽ một người đã sa ngã thì khẳng định là không thể nhiệt tình yêu thương cuộc sống sao? Chắc chắn là không có đạo lý này rồi.

Hắn không muốn phán xét cuộc đời của người khác, chỉ muốn thiết lập cho đối phương một điểm mấu chốt không thể vượt qua thôi.

Lý Thi Vũ nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại không có quá nhiều hoài nghi.

Tuy con rối kia thật xinh đẹp, nhưng nó lại quá mức dọa người, khiến cho cô ấy vô cùng sợ hãi.

Cô ấy hoàn toàn không muốn bị con rối ấy điều khiển.

Vì thế, Lý Thi Vũ chợt cắn răng một cái, quyết định nói thật toàn bộ những gì mình đã trải qua.

...

...

Nửa năm trước, Lý Thi Vũ vẫn còn là một thiếu nữ thuần khiết.

Cô ấy làm công tại một tiệm trà sữa. Bởi vì vào thời điểm đó bệnh truyền nhiễm lan rộng, lại thêm bản thân có mắc một chút rối loạn lo âu xã hội, cho nên hàng năm cô ấy đều đeo khẩu trang.

Những lời cô ấy nói nhiều nhất trong ngày, chính là hỏi khách hàng uống thứ gì, size lớn hay trung bình, có thêm đá hay không?

Mà dường như toàn bộ những lời cô ấy nói trong ngày, đều là những lời như vậy, khiến tất cả mọi người đều cho rằng cô gái tên Tiểu Thi này là một kẻ lập dị.

Nhưng trên thực tế, Tiểu Thi lại rất dễ thân cận với người khác.

Cô ấy thích chơi game võ hiệp, thích dùng tiền lương của mình đi mua những bộ trang phục cho nhân vật trong game.

Cô yêu nhất một bộ trang phục màu trắng tên là "Tuyết Vẫn" (Nụ hôn của tuyết), khi mặc lên nhân vật, sẽ giống như một tiên nữ thanh lịch thuần khiết, cũng như đóa hoa dành dành [1] mà cô ấy yêu thích.

[1] : Hoa dành dành còn có tên khác là hoa chi tử, thủy hoàng chi, bạch thiên hương, mác làng cương... Cây ra hoa vào khoảng tháng 3-5, cho quả vào khoảng tháng 6-10. Cây mọc hoang ở những nơi gần nước. Còn được trồng làm cảnh.

Cho nên cô ấy lập tức cảm thấy động tâm với một lần hoạt động của công hội trong trò chơi (bang hội, guild…), dù nội dung của nó là trực tiếp thông qua apps mở miệng nói chuyện, bởi vì phần thưởng được bọn họ đưa ra chính là bộ "Tuyết Vẫn" kia.

Sau đó, cô ấy dứt khoát tham dự trò chơi, và đó cũng là lần đầu tiên cô mở miệng nói chuyện trong game.

Giọng nói có chút ngượng ngùng kia, khiến cho mỗi một gã đàn ông trong công hội đều có cảm giác bị thả thính.

Kế tiếp, hội trưởng công hội "Lãnh Phượng Hoàng" đã trao bộ Tuyết Vẫn kia cho Tiểu Thi.

"Em mặc nó vào thật là đẹp mắt, anh còn muốn mua cho em thêm các loại trang phục xinh đẹp khác nữa. Khiến cho hình tượng người trong giang hồ của em trở nên muôn màu muôn vẻ."

Câu nói nọ đầy buồn nôn, bỗ bã, thậm chí có chút thô lỗ, nhưng lại hung hăng đánh trúng nội tâm của Tiểu Thi.

Bởi vì ban ngày, trong kiếp sống của một nhân viên của tiệm trà sữa, cả ngày Tiểu Thi chỉ nói đúng ba câu.

"Uống loại gì?"

"Size lớn hay trung bình?

"Có thêm đá không?

Tới buổi tối, ở thời điểm cả thế giới đều bị bóng đêm bao phủ, cô mới có thể cảm nhận được cuộc sống này muôn màu muôn vẻ.

"Có thể cho anh xem ảnh chụp của em không?" Lãnh Phượng Hoàng cảm thấy thời cơ đã đến, lập tức mở miệng yêu cầu.

Gã biết mạng internet này vốn không đáng tin cậy, cho nên trước khi làm đúng như ước định, đầu tư cho đối phương bộ trang phục tiếp theo, kiểu gì gã cũng phải nhìn dung mạo của đối phương xem sao.

"Anh thích ảnh chụp mặt mộc, thanh lịch, thuần khiết giống như bộ Tuyết Vẫn kia vậy." Gã lại bổ sung thêm một câu.

Đây thực sự là một yêu cầu làm bất cứ cô gái nào cũng cảm thấy mâu thuẫn.

Về bản chất, toàn bộ những yêu cầu như muốn xem chân, muốn xem mặt mộc, muốn nhìn này nhìn kia... đều là một loại xúc phạm.

Nhưng Tiểu Thi hoàn toàn không cảm thấy mình đang bị xúc phạm, cô ấy thật sự gửi qua một tấm ảnh mặt mộc.

Sau khi Lãnh Phượng Hoàng nhìn thấy tấm ảnh chụp này, gã lập tức kích động đến mức ngay tại chỗ, rút ra một cuốn giấy vệ sinh, rồi mở trang web điện ảnh nào đó lên...

"Còn anh đâu... Em có thể xem hình của anh không?"

"Đương nhiên là có thể, anh có đẹp trai hay không?" Lãnh Phượng Hoàng cũng nhanh chóng gửi qua một tấm ảnh chụp. Nhưng gần như tấm ảnh này đã bị photoshop chỉnh sửa toàn bộ, làm thon mặt, làm mắt to, những hiệu ứng đặc biệt chạy nhiều đến mức tấm ảnh còn có chút biến dạng.

Tiểu Thi trả lời: "Ừm, cũng dễ nhìn."

"Chúng ta gặp mặt đi? Anh thích em, anh cảm thấy rằng, chắc chắn em cũng rất thích anh." Tuy Lãnh Phượng Hoàng ở bên ngoài béo hơn người trong ảnh đến vài vòng, nhưng gã lại chưa bao giờ cảm thấy bản thân xấu xí.

Tiểu Thi đang muốn từ chối theo bản năng, nhưng hình như đã rất lâu rồi... từ sau khi ba mẹ và bà ngoại của cô mất đi, còn chưa có một ai đối xử tốt với cô ấy như vậy.

Cô lại đưa mắt nhìn bộ trang phục Tuyết Vẫn thanh lịch trắng nõn trên người nhân vật của mình kia, cuối cùng cũng không đành lòng từ chối: "Được."

Ở thời điểm nghe đến đó, Tần Trạch khẽ nhíu mày.

Hắn biết, chỉ sợ tiếp theo, cô gái này sẽ phải trả cái giá vô cùng đắt cho quyết định bồng bột ngày ấy.

Hết thảy đều giống như những gì Tần Trạch suy đoán.

Lần "Yêu đương" này đã bắt đầu, nó cũng là minh chứng cho thấy cuộc đời của Tiểu Thi không thể tránh né khỏi cực khổ.

Bởi vì cuốn Nhật Lịch kia đã xuất hiện trong vali của cô ấy, nhưng không hề bị chủ nhân của nó phát hiện ra.

Tiểu Thi mặc vào bộ quần áo đẹp nhất của mình, trang điểm tương đối thanh lịch, nhã nhặn, sau đó bắt đầu tiến về phía người mà mình thích.

Để rồi sau đó, khi đặt chân đến một tòa thành thị khác, cô ấy tuyệt đối không thể ngờ được rằng, người thật của gã đàn ông mà mình từng nhìn thấy trong tấm ảnh kia, hoàn toàn không giống như vậy, ngoại trừ đôi lông mày có chút tương tự.

Tới lúc này, cô ấy mới ý thức được... Hóa ra đàn ông cũng sẽ photoshop ảnh chụp của mình khoa trương đến vậy.

Nói thật, ngay thời khắc ấy, trong lòng Tiểu Thi có chút thất vọng, nhưng rất nhanh, cô ấy lại tự cảm thấy bản thân mình quá mức nông cạn.

Phải biết rằng, nhân cách của Tiểu Thi vốn thuộc loại hình lấy lòng [1]. Chỉ vì muốn tiếp tục duy trì một mối quan hệ nào đó, mà những người nhưu cô ấy sẽ tự mình tưởng tượng ra đủ loại nỗi khổ cũng như chuyện khó xử của đối phương, rồi không tự chủ mà bào chữa thay đối phương.

[1] : Nguyên văn 讨好 – thảo hảo, lấy lòng là một kỹ thuật tâm lý trong đó một cá nhân cố gắng gây ảnh hưởng đến người khác bằng cách trở nên dễ mến hơn đối với mục tiêu của họ. Thuật ngữ này được đặt ra bởi nhà tâm lý học xã hội Edward E.

Nhưng khi đặc tính lấy lòng rơi vào một người tâm tư đơn thuần, nó sẽ biến tướng trở thành lăng kính màu hồng, khiến đối phương cảm thấy mọi người xung quanh đều vô cùng tốt đẹp.