TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 134: Số Phận Vùi Dập!!!

Bởi vì tương lai có vẻ rất tốt đẹp, khiến cô ấy rơi vào bên trong ảo tưởng, mơ đến một ngày bản thân mặc vào bộ áo cưới xinh đẹp như Tuyết Vẫn, nắm tay gã đàn ông với khuôn mặt đầy mụn trước mắt, cùng trải qua một cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, hướng đi của câu chuyện lại bắt đầu chuyển hướng đột ngột.

10 giờ 50 phút tối, chỉ còn hơn một tiếng nữa là đến 12 giờ đêm.

Kỳ thật trong lịch sử cũng có người bình yên vượt qua ngày đầu tiên Nhật Lịch xuất hiện. Nhưng muốn như vậy lại cần vận khí vô cùng lớn, thậm chí còn có thể nói rằng chỉ có vận khí cấp nghịch thiên, mới đủ khả năng tránh đi kiêng kị trong ngày hôm ấy.

Người như vậy, kể cả khi đã phạm huý rồi, cũng gặp phải cực khổ rồi, nhưng bởi vì vận khí của bản thân quá mức mạnh mẽ, đã trực tiếp triệt tiêu cực khổ.

Trên lịch sử từng có chuyện như vậy xảy ra, nhưng đương nhiên những trường hợp như vậy ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Và thực rõ ràng, Tiểu Thi không nằm trong số đó.

Ngày này, cấp bậc kiêng kị của cô ấy là cực khổ, mà trong suốt 23 tiếng đồng hồ trước đó, tất cả những gì cô ấy cảm nhận được, chỉ có hạnh phúc mà thôi.

Cô ấy không phải người có đại khí vận, cho nên càng rơi vào loại tình huống này, càng nói lên rằng, cực khổ xuất hiện trong một giờ tiếp theo kia, càng trở nên biến thái.

Tần Trạch nghe đến đây, đã sớm đoán được Tiểu Thi sẽ bị đối phương chuốc cho quá chén, sau đó…

Bỗng nhiên hắn cắt ngang lời kể của Tiểu Thi: "Ngừng lại một chút, nếu cô thực sự không muốn nhớ lại câu chuyện từng diễn ra trong đêm hôm đó, cô hoàn toàn có thể bỏ qua."

Tiểu Thi trừng lớn con mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Tần Trạch.

Kỳ thật cô ấy từng bịa ra rất nhiều những câu chuyện thê thảm, có rất nhiều người đàn ông thích vừa hút thuốc vừa nghe cô kể những cây chuyện bi thảm của mình sau khi việc đã xong.

Cô hiểu bọn họ đang nghĩ gì trong đầu.

Bọn họ muốn vạch trần vết sẹo của người khác, rồi lấy đó để thỏa mãn một chút cảm giác biến thái về sự ưu việt của bản thân, hoặc là thông qua vạch trần vết sẹo của người khác, sau đó mở miệng an ủi người ta chỉ vì làm như vậy, bản thân bọn họ đạt được thỏa mãn.

Kỳ thật lần này, Tiểu Thi hoàn toàn không dám nói dối, cho nên cô ấy đang muốn kể lại toàn bộ những chuyện đã thực sự xảy ra trong cuộc đời mình, dù đương nhiên là bản thân cô hoàn toàn không muốn thế.

Nhưng cô thực sự không ngờ được rằng, người đàn ông này lại biết cách quan tâm người ta như vậy…

"Tôi không có hứng thú với quá trình cô bị người ta ức hiếp, cô hãy nói chuyện đã xảy ra sau đó đi."

Tiểu Thi không khỏi nở nụ cười tự giễu. Sau đó ư?

Còn có thể phát sinh chuyện gì sau đó nữa?

Gã đàn ông nọ dùng toàn bộ số tiền trong thẻ tín dụng, mới đủ để đổi lấy trang bị trong trò chơi. Hóa ra, cái gọi là cường giả bang hội kia, đều là “vay mượn” mà có.

Sau đó, cô ấy bị khóa lại trong phòng gã đàn ông kia, mỗi ngày đều bị gã ngược đãi, Dưới tình huống như vậy, thậm chí cô còn không thể báo cảnh sát được.

Ở thời điểm cô bị đối phương ức hiếp, bị giáng cho một bạt tai, bị dây lưng quật... trong đầu cô luôn nhớ đến bà ngoại.

Bà ngoại là trụ cột tinh thần của cô.

Khuôn mặt hiền lành của bà ngoại, còn có món mì trứng gà rắc hành hoa đều trở thành thứ để cô bám víu và chống đỡ trong những lần bị tra tấn thể xác.

Ngày thứ sáu, cô bắt đầu biết đón ý nói hùa, lựa lời để trò chuyện cùng gã đàn ông ấy.

Gã đàn ông hôi thối xấu xa kia cho rằng, rốt cuộc mình đã chinh phục được người phụ nữ ấy, cũng giống như những bộ phim điện ảnh kia, dù lúc trước đối phương có trinh tiết có cứng đầu tới mức nào, đến cuối cùng, cũng biết bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Nhưng sự thật lại là... Tiểu Thi cảm thấy bản thân đã bị ô uế.

Cô ý thức được cái gọi là danh dự và thuần khiết kia đã không còn thuộc về chính mình nữa rồi.

Đến thời điểm đó, trên gương mặt của cô không còn thống khổ, không còn nức nở nữa… Hóa ra có một số việc, nếu thực sự phải học, cũng chẳng quá khó khăn.

Chờ đến lúc cô lộ ra nụ cười tươi trong quá trình bị ngược đãi, gã đàn ông kia lại tàn nhẫn nói rằng: "Đồ lẳng lơ, con kỹ nữ, mày trời sinh đã là một con đàn bà đê tiện rồi."

Kỳ thật, ngày nào gã cũng mắng cô như vậy, Tiểu Thi dần dần cảm thấy rằng, bản thân đã từ từ miễn dịch với chúng.

Lúc trước, cô từng có suy nghĩ rằng, nếu mình có thể trốn đi, nhất định phải làm cho gã đàn ông này sống không bằng chết. Nhưng tới hiện giờ, cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời.

Có cảm giác mình bản thân muốn đi thật xa, thật xa, tìm một nơi nào đó xung quanh đều là tuyết, rồi nhẹ nhàng nằm xuống dưới, sau đó đông chết bên trong những bông tuyết trắng tinh kia.

Về phần gã đàn ông này, dường như cô ấy đã chấp nhận số phận. Và trong đầu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ, đó là… chỉ cần thoát khỏi nơi này, thoát khỏi nơi này là được rồi.

Bước ngoặt theo chiều hướng tốt bắt đầu xảy đến vào ngày thứ bảy.

Vào ngày hôm ấy, Tiểu Thi đã đạt được chức năng.

Kỳ thật, Lãnh Phượng Hoàng đã sớm chú ý tới cuốn Nhật Lịch bên trong vali của Tiểu Thi, nhưng gã chỉ cho rằng nó là một quyển Nhật Lịch bình thường mà thôi.

Ban đầu, gã còn lật qua lật lại, cảm thấy thứ này quá mức kỳ quái, không hiểu ra sao, sau đó lập tức ném nó qua một bên.

0 giờ, ngày thứ bảy. Tiểu Thi có vài phần suy yếu nói: "Tôi hơi khát."

Dựa theo thường ngày, Lãnh Phượng Hoàng sẽ mở miệng sỉ nhục cô một phen, rồi bắt Tiểu Thi phải bò như một con chó đi qua uống nước, nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên Lãnh Phượng Hoàng lại thay đổi, trở nên có chút nịnh nọt.

"Để anh đi rót nước cho em."

Những lời này khiến Tiểu Thi cảm nhận được một chút bất thường. Bởi vì giọng điệu của gã đàn ông này quá mức... dịu dàng.

Tiếp đó, những chuyện không hợp với lẽ thường càng diễn ra nhiều hơn.

Cô ấy chợt phát hiện, dường như Lãnh Phượng Hoàng đã biến thành một người khác rồi, tuy gã vẫn còn bỉ ổi, xấu xa như trước, vẫn còn bị nửa người dưới điều khiển như trước —— Nhưng toàn bộ quá trình làm càn làm bậy kia, gã đều không mắng chửi một câu thô tục nào, thậm chí giọng điệu khi nói chuyện với cô, cũng đổi thành vô cùng cung kính.