TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 142: Triển Lãm Tranh!

"Trước mắt chúng ta còn chưa biết rốt cuộc mục tiêu có vẻ ngoài như thế nào, chỉ biết mục tiêu sẽ đến tham gia triển lãm tranh thôi."

"Lao động thời vụ, bởi vậy anh cần dựa vào trực giác của mình để phán đoán xem mục tiêu lần này có thể là ai."

"Mặt khác, anh cũng phải hiểu được một điều rằng, người có thể đạt được danh hiệu nữ Đế của điện Anh Linh, hoặc là bất cứ một người nào có thể đạt được danh hiệu cấp Đế Hoàng, đều không đơn giản."

"Khí trường [1] của bọn họ có khả năng nổ tung ra, mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ, nhưng cũng có thể đè nén lại, hoàn toàn không khác một người bình thường. Cho nên anh không thể thông qua khí tức hiển lộ trên người đối phương mà phán đoán được đâu."

"Hơn nữa, khi tham gia triển lãm tranh, rất có thể mục tiêu sẽ che giấu khí tức."

[1] : Trong siêu tâm lý học, tư tưởng linh tính, cùng với kỷ nguyên vận động mới, khí trường (Aura) là một lĩnh vực vi diệu, thần bí. Nó là quầng sáng có phát quang, mang theo đặc tính nhiều sắc thái, nhiều màu bao chung quanh thân thể nhân loại hoặc thân thể những sinh vật khác, hơn nữa, còn lộ ra dạng kén. Trong tiếng Trung cũng thường dịch khí trường thành linh khí hoặc linh quang. Khí trường có thể miêu tả thông qua tâm linh cảm ứng, nó được tạo thành từ vòng mạch, còn có thể lập tức phản ứng ra cảm xúc hoặc tư duy của thân thể nhân loại.

Tần Trạch đã hiểu biết được tình huống trước mắt.

Lúc nghe Lạc Thư nói, hắn đang tận tay đưa thư mời cho bảo vệ ở cửa, rồi chính thức bước vào phòng triển lãm.

Bên trong phòng triển lãm, ngoài ba màu trắng đen và xám là chủ đạo, vẫn có những màu sắc khác phối hợp trang trí. Loại phong cách trang trí đơn giản phối hợp với đá cẩm thạch cùng những đường hoa văn đơn giản, mang đến cho người ta một loại cực kỳ súc tích, gọn gàng nhưng lại có cảm giác vẻ đẹp này nhìn không biết chán.

Ngay cái nhìn đầu tiên, Tần Trạch đã cảm nhận được ở nơi này có rất nhiều tác phẩm hội họa, hơn nữa còn ngẫu hứng sắp xếp các loại trường phái, không theo quy luật.

Trường phái ấn tượng, trường phái dã thú, chủ nghĩa hiện thực, chủ nghĩa biểu hiện, tân nghệ thuật vận động, chủ nghĩa tương lai, trường phái trừu tượng, chủ nghĩa Dada, nghệ thuật đại chúng...

Có rất nhiều những tác phẩm hội họa và mang đầy đủ các loại phong cách cùng trường phái.

Đương nhiên Tần Trạch không thể nhận ra toàn bộ chúng, nhưng Lạc Thư lại có thể, đó hoàn toàn không phải vấn đề với hắn, nhưng lại có một vấn đề đang bày ra ngay trước mắt Tần Trạch, đó là—— trong triển lãm tranh này có rất nhiều phái nữ.

Và cũng có không ít người phù hợp với những gì Giản Nhất Nhất miêu tả.

"Lạc Thư Lạc Thư Lạc Thư." Tần Trạch thầm mặc niệm tên Lạc Thư ba lần.

"Lao động thời vụ, tôi có thể nghe được âm thanh trong lòng anh! Anh có vấn đề gì?"

Tần Trạch thầm trả lời: "Theo tổ trưởng Giản nói, mục tiêu khoảng trên dưới ba mươi tuổi, có thể là nữ tính mang phong cách thành thục. Tôi cho rằng nếu đối phương có thể đạt tới cấp bậc rất cao ở điện Anh Linh, thì hẳn là phẩm vị bên ngoài cũng không thấp?"

"Đúng vậy, khẳng định là không thể chê vào đâu được." Lạc Thư trả lời.

Tần Trạch đáp lại: "Như vậy, đương nhiên cô ấy sẽ dừng lại một chút phía trước những tác phẩm hội họa có hàm lượng nghệ thuật cao nhất?"

“Nhưng mỗi khi đến gần một nhóm phụ nữ, nếu tôi cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy, khẳng định là hành vi sẽ rất khả nghi. Tôi cho rằng hiện tại tốt nhất là tôi không nhìn ai cả, sau đó, cô đề cao lực hấp dẫn của tôi lên, đồng thời cũng giúp tôi phân tích một chút, bức vẽ nào có khả năng hấp dẫn mục tiêu dừng chân nhất là được."

Lạc Thư mở miệng khen ngợi: "Đúng vậy, anh nói rất có đạo lý!"

Đồng thời Tần Trạch cũng ném ra một vấn đề khác: "Đối phương là cao tầng của điện Anh Linh, là người lịch cũ, thế nếu Nhật Lịch của đối phương không ngủ đông... Cô cảm thấy ngày hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì?"

Sau khi Lạc Thư nghe xong suy nghĩ này của hắn, bỗng nhiên toàn thân cô ấy nổi da gà.

Tần Trạch lại nói tiếp: "Rất có thể đối phương chỉ thật sự đến thưởng thức tác phẩm hội họa, nhưng cũng có thể vì mục đích khác. Suy cho cùng, một người đủ khả năng trở thành cao tầng của điện Anh Linh, tất nhiên không phải người lịch cũ loại hình xu hợp kiêng kị thuần túy."

"Muốn đi đến địa vị cao, muốn trở thành cường giả, nhất định phải thường xuyên phạm huý. Cô nói đi, nếu đối phương tham gia triển lãm tranh nhưng không phải vì sở thích cá nhân, mà là hành vi lịch cũ, như vậy... Cô ấy đang xu hợp, hay phạm huý?"

"Nếu là phạm huý, nó sẽ rơi vào cấp độ hiện thực? Hay là... Cấp độ quỷ dị?"

"Thư Lạc Thư Lạc Thư lạc."

Sau đó, Tần Trạch lại thầm đảo ngược cái tên của Lạc Thư ba lượt, hắn không muốn ý tưởng trong lòng bị Lạc Thư nghe thấy.

Lúc này, trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ ung dung bình tĩnh thường ngày, ở thời điểm dùng tư duy đối thoại cùng Lạc Thư, ánh mắt hắn chợt dừng lại bên trên một bức vẽ.

Nội dung bức họa là một cái chén trống không. Chung quanh chén là một mảnh tối đen, chỉ có duy nhất cái chén kia có mang theo một chút sắc thái.

Thoạt nhìn bức tranh này rất đơn giản, nhưng trên thực tế, bên trong khung cảnh tối đen bao trùm tất cả kia, lại cất giấu vô vàn chi tiết nhỏ, cho thấy họa sĩ này vô cùng để tâm tới tác phẩm của mình.

Tần Trạch không đi tự hỏi ý nghĩa ẩn sâu bên trong bức tranh này, trong lòng chỉ đang nghĩ rằng, nếu một cá nhân nào phạm huý... Thì loại phạm húy có liên quan đến một bức trang sẽ là gì?

Kỵ sưu tầm chăng?

Hơn nữa, nếu đối phương phạm huý, thì hắn nên làm như thế nào để ngăn cản?

Kỳ thật Lạc Thư bên kia cũng bị giả thiết này của Tần Trạch dọa sợ rồi.

Nơi này có nhiều người như vậy, có phải đối phương thực sự muốn phạm huý ngay tại nơi này hay không?

Rất nhanh Tần Trạch đã nghĩ đến tầng tiếp theo.

Nếu đối phương thật sự muốn phạm huý một nơi như thế này, thì vô cùng có khả năng sẽ gây ra tai nạn.

Làm như vậy, chẳng khác nào vị nữ Đế này đang muốn tuyên chiến với tổ chức chính phủ ở thành phố Lâm Tương.

Tần Trạch có cảm giác, đối phương sẽ không ngu ngốc như vậy.

Cho nên, khả năng lớn hơn là, đối phương chỉ đến để thưởng thức tác phẩm hội họa mà thôi.