TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 163: Đầu Óc Có Bệnh!

Nửa giờ sau, Lâm An lại rót cho Tần Trạch một ly trà.

Tất cả các số liệu kiểm tra đo lường đều được phân tích xong.

"Thân thể của anh không có bệnh. Điểm này thì tôi cực kỳ tin tưởng, mặc kệ nói như thế nào, kết quả khám bệnh ở chỗ tôi chính là như vậy."

"Tôi sẽ không cố ý giấu giếm số liệu bởi vì anh phạm huý đâu, cho nên tình huống hiện tại... Có phải là anh đã phạm húy rồi, nhưng thân thể anh rất khỏe mạnh, vì thế phạm huý mới không mang đến tác dụng hay không?"

Lâm An nói ra cái nhìn của mình.

Tần Trạch lắc đầu: "Kết luận này và kết quả bói toán của Hoắc Kiều không khớp nhau. Hơn nữa, tôi không hề cảm nhận được loại ớn lạnh cả người lúc vặn vẹo buông xuống sau khi phạm huý."

"Nó là cảm thụ chủ quan rất huyền học, nhưng mỗi lần phạm húy, tôi đều có cảm giác này. Có điều, suốt từ khi tôi đến đây, nó đều không xuất hiện."

"Nói cách khác, lần này tôi còn chưa phạm huý thành công. Hoặc là hành vi của tôi không được tính là đi khám bệnh?

Đây là kết quả phân tích hợp lý duy nhất ở thời điểm hiện tại.

Lâm An nói: "Những gì tôi có thể làm đều đã làm cả rồi, anh không có bệnh tôi cũng không thể miễn cưỡng nói rằng anh có bệnh được."

Tần Trạch nói: "Cô có thể thử nghiệm một chút không?"

Lâm An đã hiểu được một chút ý tứ của Tần Trạch rồi: "Ví dụ như... Cảm mạo nhẹ nhé? Tôi cho rằng anh bị cảm mạo nhẹ."

Tần Trạch im lặng trong chốc lát, hiển nhiên thử nghiệm của Lâm An thất bại rồi.

"Xem ra làm như vậy là không được." Lâm An nhìn trạng thái của Tần Trạch, cũng hiểu phán bệnh lung tung như vậy là không được.

Tần Trạch không trả lời, chỉ gật gật đầu, bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác.

"Lúc trước, kỵ tỏ tình cũng là như vậy."

"Tỏ tình chỉ là hành vi, nhưng lại không nói rõ là tỏ tình với ai, cho nên sau khi ta thử tỏ tình vu vơ với Kiều Vi không có mặt, hoặc là gửi lời tỏ tình lên nhóm chat mà không chỉ rõ mục tiêu, toàn bộ những hành vi kiểu như vậy, đều không được Nhật Lịch tính là phạm huý. Cuối cùng, sau khi ta thực sự tỏ tình với Lê Lộ, phạm huý mới thành công."

"Đúng là Lê Lộ cũng mang đến cho ta không ít cực khổ."

"Cho nên có thể tồn tại khả năng này hay không, nghĩa là ta phải có bệnh dưới tình huống vấn chẩn mới được tính là phạm húy? Không thể bảo bác sĩ tùy tiện định cho ta mắc một loại bệnh nào đó vô căn cứ được —— Nói cách khác, ta phải cưỡng ép làm cho bản thân sinh bệnh, sau đó đi khám, cuối cùng bị bác sĩ chẩn đoán ra bệnh!"

Dường như Tần Trạch vừa cảm nhận được một chút hàn ý, Tiểu Kiều vốn đang ngồi trên chiếc đèn neon, cũng lộ ra nụ cười tươi.

Hắn dự cảm, đây mới là phương pháp chính xác để phạm huý.

Nói thật, kết quả bói toán “Phúc họa tương y, cát hung khó dò” từ trong miệng Hoắc Kiều đã làm cho Tần Trạch có chút khát vọng với lần phạm huý này.

Sinh bệnh chính là sinh bệnh, cho nên sinh bệnh, chắc chắn phải là họa, chắc chắn phải là hung.

Cho nên phúc và cát tượng trưng cho cái gì đây?

Có phải là được thêm chỗ tốt nào đó hay không?

Đương nhiên, hắn không hề muốn để lọt khỏi tay mình chút ưu đãi ấy.

"Nếu tôi không sinh bệnh, nhưng tôi cần phải mắc một loại bệnh, cô cảm thấy loại hành vi nào có thể nhanh chóng làm cho tôi sinh bệnh? Trước khi ngày hôm nay chấm dứt?"

Lâm An làm bác sĩ lâu như vậy rồi nhưng đây chính là lần đầu tiên cô ấy nghe được loại yêu cầu như thế.

"Vì phạm huý mà cưỡng ép bản thân phải sinh bệnh? Theo tôi, là đầu óc anh có bệnh rồi, chẳng lẽ phạm huý cũng có thể gây nghiện sao?"

Những lời này của Lâm An lập tức làm cả người Tần Trạch khựng lại, hắn trực tiếp dùng ánh mắt không thể nào tưởng tượng nổi nhìn về phía Lâm An.

Qua một lúc sau, Lâm An vẫn chưa phản ứng lại.

Là người theo chủ nghĩa xu hợp, cô ấy thật khó để hiểu được loại hành vi không tiếc sinh bệnh cũng phải phạm húy của Tần Trạch.

Nhưng ánh mắt Tần Trạch càng trở nên không thích hợp, dần dần cũng làm Lâm An ý thức được vấn đề: "Phản ứng này của anh giống như đang muốn nói cho tôi biết rằng... Vấn chẩn thành công rồi?"

"Không biến thái đến vậy chứ? Rõ ràng các loại chẩn đoán bệnh tôi làm cho anh đều không có hiệu lực… vậy mà tôi chỉ thuận miệng nói một câu lại... Có hiệu lực rồi?"

"Nhưng vừa nãy tôi có nói anh bị cảm mạo, mà nó không có có hiệu lực mà..." Lâm An có chút không biết nên làm sao.

Vẻ mặt Tần Trạch cũng dần dần khôi phục lại bình thường, sau đó có chút trêu tức nói: "Hóa ra, đầu óc có bệnh cũng là bệnh. Lần này thì hay rồi, tôi thực sự trở thành người bệnh. Cám ơn cô Lâm An."

Lâm An thật sự điên cuồng “phi phi phi” (phỉ phui cái mồm) thật lâu, thu hồi lại lời nói vừa rồi. Nhưng hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi.

"Anh xác định là mình phạm huý thành công rồi? Là anh thực sự bị bệnh? Anh… anh có muốn chúng ta kiểm tra lại một lần nữa hay không?" Lâm An vẫn khó mà tin nổi.

Nói thật, rơi vào tình huống này, cô ấy cũng không biết mình nên vui vẻ hay không nên vui vẻ nữa.

Phạm huý là mục đích của Tần Trạch, nhưng hậu quả do phạm huý mang đến lại vô cùng khó nói.

Nhất là đầu óc có bệnh… loại tình huống này rất khó chữa đấy.

Lâm An thực sự không hiểu, vì sao lúc trước, bọn họ đã làm thật nhiều xét nghiệm như vậy nhưng hoàn toàn không có hiệu lực, vậy mà chỉ một câu nói tùy tiện của cô, nó lại có hiệu lực rồi?

"Đúng vậy, ngay trong nháy mắt vừa rồi, tôi đã có cảm giác phạm huý. Hơn nữa, trong đầu tôi cũng nhanh chóng hiện ra một chút ký ức có liên quan." Tần Trạch nói xong, chợt ngừng lại, uống cạn chén trà mạch đắng do Lâm An pha cho, mới tiếp tục nói: "Những ký ức liên quan này đã làm tôi tin tưởng vững chắc rằng mình mắc bệnh thật rồi. Hóa ra nó cũng được coi là một căn bệnh. Hiện tại, toàn bộ mọi chuyện, tôi đã hiểu rõ ràng."

Lâm An không dám tiếp tục suy đoán thêm nữa, sợ mình thuận miệng nói vài câu suy đoán vô căn cứ, lại gia tăng thêm bệnh tình cho Tần Trạch: "Vậy anh nói xem, bệnh của anh là gì?"

Tần Trạch day day huyệt Thái Dương, nói: "Cô chờ một lát nhé, để tôi nghĩ xem mình nên bắt đầu kể từ đâu đã. Loại chuyện này, cần phải chia làm hai lần khác nhau, mới nói rõ hết được."