Trên thực tế, tình huống Lâm An vừa nhắc đến vô cùng đáng sợ, nhưng vẻ mặt cô ấy lại cực kỳ bình tĩnh.
Cô ấy cũng không cho rằng Tần Trạch sẽ mang đến họa và hung cho cả thế giới này, ngược lại, sau khi bản thân cô ấy bắt đầu biện chứng tự hỏi, trong đầu lại ngoài ý muốn nảy sinh một loại cảm giác tìm được ánh sáng nơi cuối đường hầm.
Tần Trạch không biết Lâm An đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt của hắn có chút nặng nề.
Hắn cho rằng, cách nói của Lâm An rất đáng tin cậy.
Đúng là ô nhiễm và bệnh rất khác nhau, không chỉ đơn giản là thay đổi cách xưng hô thôi đâu.
"Bệnh" có ý nghĩa là không gian tồn tại lớn hơn, là khái niệm càng rộng hơn ô nhiễm.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, trên thế giới này vừa có thêm một loại bệnh cấp độ quỷ dị.
Hắn không rõ lắm bệnh này có tính truyền nhiễm hay không, cũng không rõ ràng lắm nó có thể tiếp tục chuyển biến xấu hay không, càng không rõ ràng lắm nó có thể phát triển thành ung thư hay không...
Nói đơn giản thế này, ô nhiễm chỉ có thể tồn tại trên cấp độ tinh thần, cho nên một khi nó bị bác sĩ tâm lý tinh lọc, sẽ triệt để biến mất.
Nhưng bệnh lại là một thứ tồn tại khách quan.
Ta có thể mắc loại bệnh này thì người khác cũng có thể mắc loại bệnh này.
Tần Trạch thoáng cau mày, lần này… có tính là sau khi hắn phạm húy, đã tạo nên một thứ vô cùng đáng sợ hay không? Và hắn, kẻ đã thực hiện hành vi này, có được tính là nhân vật phản diện trong phim ảnh hay không?
Ôm rối rắm trong lòng, hắn thở dài một tiếng: "Bỗng nhiên tôi cảm thấy, vặn vẹo còn đáng sợ hơn cả mộ binh và buông xuống. Quá khó để định nghĩa thứ này rồi, lúc nào, cũng tràn ngập biến số."
Lâm An lắc đầu, trên mặt cô lập tức xuất hiện nụ cười thật tươi: "Anh nói đúng, vặn vẹo rất khó bị định nghĩa, nhưng lần phạm húy này của anh lại không hẳn là thế đâu."
Tần Trạch khó hiểu: "Cô có ý gì?"
Lâm An giải thích: "Điểm đầu tiên, kết quả bói toán của Hoắc Kiều cho thấy rằng, hành vi phạm húy này của anh không ảnh hưởng đến tôi. Nghĩa là căn bệnh này không có tính truyền nhiễm. Chỉ cần nó không có tính truyền nhiễm, vậy hành vi phạm huý của anh sẽ không làm liên lụy đến bất cứ ai khác nữa."
Lâm An nhẹ nhàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn, tự hỏi trong chốc lát, mới tiếp tục nói:
"Trước mắt xem ra, bệnh trạng của anh còn không nguy hiểm đến tính mạng."
"Nếu so sánh giữa tinh thần ô nhiễm và bệnh… đúng là khó mà phán đoán xem loại nào càng đáng sợ hơn, nhưng ở chỗ của tôi, bệnh không đáng sợ, bởi vì bệnh là thứ đã được xác định rồi. Nói cách khác, nếu lần này anh thành công chiến thắng bệnh tật này, thì về sau, ở thời điểm dạng ô nhiễm tương tự như thế xuất hiện, mọi người có thể dùng phương pháp của anh để được cứu chữa."
Dường như Tần Trạch đã hiểu được ý của Lâm An rồi, hai mắt hắn lập tức sáng lên.
"Kỳ thật, tình huống này của anh cũng giống như trước kia, Tần Trạch ạ. Trước kia trình độ chữa bệnh lạc hậu, đối với những căn bệnh như động kinh, mọi người đều không có cách gì để xử lý nó, thậm chí còn tưởng đối phương bị tà linh xâm lấn."
"Có lẽ quỷ dị đối với chúng ta, cũng giống như bệnh động kinh với con người thời trước mà thôi.”
"Ừm… có vẻ như tôi là bác sĩ, cho nên thứ khiến tôi sợ hãi chính là quỷ dị và vặn vẹo, mà không phải bệnh tật."
"Hiện giờ, anh đã làm cho một loại ô nhiễm quỷ dị biến thành bệnh. Như vậy chẳng khác nào, anh đã biến một thứ vốn khó mà hiểu được chuyển thành có thể hiểu được rồi? Nói cách khác, anh đã ban hình thái cố định cho một thứ vốn biến hóa khó lường."
"Ừm… đơn giản hơn một chút, sau khi thứ vặn vẹo kia bị ban cho khái niệm tại hiện thực, nó sẽ không còn vặn vẹo khó lường nữa."
Tần Trạch thật sự không ngờ nổi, cách nhìn nhận vấn đề dưới góc độ của bác sĩ Lâm An lại độc đáo như thế.
Hắn lập tức khen ngợi: "Lâm An, cô đúng là một thiên tài! Nhưng cô đã xác định được điểm này như thế nào? Sao trong lời nói lại có vẻ chắc chắn đến vậy?"
Lâm An cười nói: "Đây vốn là một đề tài Giản ma ma từng nhắc đến."
“Anh ấy có rất nhiều 'Chất', cấp bậc lịch cũ rất cao, cho nên Giản ma ma thường nắm giữ một chút tri thức lịch cũ mà chúng ta không biết."
"Một vài nội dung trong đó có đề cập bí mật của Nhật Lịch bản nguyên. Trên phương diện này, chỉ cần là nội dung anh ấy cảm thấy có thể nói ra, đều nói ra toàn bộ."
"Anh ấy từng nói, đúng là vặn vẹo quỷ dị vốn không thể đoán trước, nhưng sau khi giao cho chúng nó khái niệm ở hiện thực, lại có thể ràng buộc chúng nó lại."
"Đây là một loại chủ đề đi thẳng vào bản chất. Giản ma ma cho rằng, ý nghĩa tồn tại của Nhật Lịch chính là thông qua những hành vi trong cuộc sống để cuộc sống hoá quỷ dị và vặn vẹo."
"Bề ngoài, chúng ta gặp phải quỷ dị, nhưng trên thực tế, chúng ta lại đang trừ khử quỷ dị."
Cách nói này mang đến cho Tần Trạch một loại cảm giác giật mình tỉnh ngộ. Nó tựa như một tia sáng, xỏ xuyên qua hắc ám xung quanh.
Hắn cho rằng, phải rất lâu nữa, bản thân mới có thể tiếp xúc đến một vài thứ đề cập tới bản chất của Nhật Lịch. Nhưng dường như Giản Nhất Nhất đã tiếp xúc tới đó rồi.
Loại tình huống này cũng khiến Tần Trạch càng thêm kiên định với quyết tâm muốn đi sưu tập "Chất" để gia tăng vào hạng mục lịch cũ của mình.
Hắn tán thưởng nói: "Tổ trưởng lợi hại thật."
Lâm An hoàn toàn đồng ý với hắn: "Đương nhiên rồi, trong công ty có nhiều tiểu đội như vậy, nhưng tổ trưởng của chúng ta chính là thành viên trẻ tuổi nhất đủ khả năng tiến vào ban giám đốc đó. Có điều, tổ trưởng cũng lắm vấn đề ghê gớm... Ừm, về sau tự anh đi hỏi anh ấy đi. Anh ấy rất coi trọng anh đó."
"Hiện tại, chuyện mà anh phải làm chính là lấy thân thử bệnh, giống như nhóm bác sĩ cổ đại vậy. Tần Trạch, anh cần phải cố gắng cảm nhận ảnh hưởng của căn bệnh này mang đến cho anh, cũng như tìm được biện pháp giải quyết nó."
Lâm An nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tần Trạch: "Có lẽ thứ mà căn bệnh này mang đến cho anh, không chỉ có ảnh hưởng tiêu cực, ngược lại, anh còn có thể đào móc ra một vài chỗ tốt từ nó nữa."
"Chưa biết chừng, bản thân anh bị Player ảnh hưởng, thì chính Player cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi anh..."