“Bởi vì anh đã từng trải qua buff hiệu ứng thân thể sạch sẽ, điều này cũng có nghĩa là anh đã thành công né tránh được cấp độ nguy hiểm nhất của căn bệnh này —— hỗn loạn nhận thức thân phận."
"Hơn nữa, ở thời điểm hiện tại, nó đã trở thành một căn bệnh, không còn là ô nhiễm nữa, tương đương với nó sẽ không tiến thêm một bước ăn mòn anh được, vậy vì sao anh không thử lợi dụng căn bệnh này một chút đi?"
"Anh có biết không, trên thực tế, những chứng bệnh về não ẩn chứa rất nhiều điểm đặc thù. Ví dụ như có vài người mắc bệnh khó đọc hiểu văn tự, nhưng cũng chính bọn họ lại sở hữu thiên phú hội họa làm cho người khác phải sợ hãi thở than."
Kỳ thật, bản thân Tần Trạch cũng suy nghĩ đến điểm này rồi.
Hắn lập tức đứng lên: "Lâm An, cám ơn cô, tôi đã biết mình nên làm như thế nào rồi."
Bởi vậy, căn bệnh này, cũng không cần phải vội vã đi chữa trị, vì đúng như những gì Lâm An vừa nói, phỏng chừng, hắn còn có đạt được một chút tiền lời ngoài định mức dựa vào chính căn bệnh này cũng nên.
Đương nhiên, lực lượng chủ yếu cho hết thảy những chuyện này—— chính là hắn đã thông qua thân thể sạch sẽ, xây dựng nên "Kháng thể" rồi.
Tuy thân thể sạch sẽ đã biến mất, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sâu sắc cái gọi là cảm giác thừa nhận thân phận của bản thân mình.
...
...
Tần Trạch không làm mất quá nhiều thời gian của Lâm An, đương nhiên, nếu có thể, hắn nguyện ý giao lưu trao đổi cùng cô ấy nhiều hơn chút nữa.
Bởi vì Lâm An còn trẻ, nhưng góc độ tự hỏi vấn đề của cô ấy lại độc đáo vô cùng, làm hắn nhận được rất nhiều thu hoạch.
Nếu không phải Lâm An thật sự bề bộn nhiều việc, hắn cũng nguyện ý ở lại nói chuyện với cô ấy lâu hơn.
Đang lúc hoàng hôn, Tần Trạch trở về nhà, và chợt phát hiện ra rằng, cây rau má trong bồn đã dùng một loại tốc độ không sao tin nổi mà sinh trưởng ra rồi, nó lại trực tiếp nhảy qua thời kỳ mọc mầm, bước vào thời kì sinh trưởng, thậm chí bên trên còn có vài mảnh lá cây rồi.
Ở thời điểm Tần Trạch về đến nhà, quan sát tình huống trong bồn hoa, hắn cũng không khỏi sợ hãi thở than về tốc độ sinh trưởng của thực vật dưới ảnh hưởng của lực lượng vặn vẹo.
Đồng thời, Tần Trạch cũng phát hiện, lá cây rau má này có chút kỳ quái.
Bởi vì ở khoảng giữa của mỗi một mảnh lá cây đều có một sợi tơ tối đen.
Hắn cẩn thận quan sát, lại phát hiện thứ này không phải là một sợi tơ tối đen, mà là một cái khe hở.
Hắn không nhịn được, lập tức đến gần bồn hoa, muốn nhìn kỹ xem.
Ngay khi luồng khí thở của hắn phả vào lá cây rau má… có vẻ như hành động này đã giúp lá cây hấp thu được một loại chất dinh dưỡng nào đó rồi, bởi vì tiếp sau đó, một màn quỷ dị đã nảy sinh.
Khe hở màu đen nọ bành trướng trong nháy mắt.
Nói chính xác hơn, là "Mở ra".
Hóa ra thứ này vốn không phải sợi tơ, càng không phải khe hở, nó là dấu vết còn sót lại sau khi một con mắt nhắm chặt.
Hiện giờ, khi cây rau má này cảm nhận được hơi thở nào đó, con mắt trên lá cây lập tức mở ra.
Nói thật, trên lá cây có kích cỡ bằng cái đồng xu kia, đột nhiên mọc ra một con mắt, loại chuyện này làm Tần Trạch cảm thấy hơi rợn người.
Chính xác hơn, cái cây bên dưới này không còn là rau má nữa, ít nhất là dưới ảnh hưởng của lực lượng vặn vẹo, nó biến dị rồi.
Và có trời mới biết hắn đã trồng ra thứ quỷ quái gì?
Nhưng rất nhanh hắn ý thức được rằng ——
"Hành vi gieo trồng của ta là xu hợp, không phải phạm huý, nghĩa là không cần biết thứ này dọa người đến mức nào thì về bản chất, nó vẫn là kết quả của xu hợp."
Tuy không biết tới cuối cùng bồn thực vật này có thể mang đến cho mình dạng thu hoạch gì, nhưng nhớ lại đoạn tin tức trong đầu kia... Tần Trạch chợt đến gần cái cây kia thêm một chút, dùng ánh mắt nhã nhặn chăm chú nhìn vào con mắt của nó.
Vào thời điểm này, hắn chẳng những không còn sợ hãi nữa, mà ngược lại, hắn đang muốn cố gắng hết sức để làm cho kết quả xu hợp lần này đạt được viên mãn.
Một màn này có chút tương tự với thế giới lịch cũ.
Con mắt trên cái lá cây kia đối diện với con mắt của Tần Trạch, sau khi hai bên nhìn nhau hồi lâu, nó chợt phát hiện nhân loại này thật sự có thể không hề nháy mắt cả nửa phút thời gian.
Vì thế, lá cây lại khép kín.
Tần Trạch cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho xu hợp lần này đạt được viên mãn, nhưng chắc là không thể thay thế nước bằng sữa mà tưới cho nó rồi?
Hắn còn nhớ rất rõ về tiền lệ có người thay nước bằng sữa tưới cho cây xương rồng khiến cho chết queo.
Đến cuối cùng, sau khi Tần Trạch suy nghĩ hồi lâu, hắn dứt khoát coi bồn hoa nọ là một vật còn sống, và bắt đầu kể chuyện cho nó nghe.
Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, tự mình mò mẫm, thử nghiệm mà không có bất cứ cái gì tham khảo cả, cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức mà đổ dồn tâm tư vào nó thôi.
Và khỏi phải nói, sau khi cây rau má bị lực lượng của vặn vẹo cải tạo, đúng là ở thời điểm câu chuyện hắn kể đi đến cao trào, từng mảnh lá cây nhỏ lập tức giương cao lên.
Nhưng tới cuối cùng, Tần Trạch lại phát hiện, có vẻ như trong ngày hôm nay, nó không được nhảy vọt tới giai đoạn "Nở hoa kết quả" được, vì vậy hắn dứt khoát cắt chương, mở miệng đọc câu thoại vô cùng quen thuộc “Hồi sau sẽ rõ”.
Tuy hắn cũng không dám khẳng định, thứ thực vật đã bị vặn vẹo vày có thể nở hoa kết quả hay không…
"Xem ra hôm nay ta không được chứng kiến khoảnh khắc nó mang tiền lời đến cho mình rồi, có lẽ phải đợi cho đến lúc đêm khuya?"
Tần Trạch cũng chẳng rối rắm quá lâu, sau khi kể xong mấy câu chuyện cho nó nghe, hắn bắt đầu đi làm những việc khác.
Lại nói, đã vài ngày rồi hắn không thèm đi làm, dường như vị quản lý Trương kia còn dứt khoát tố cáo chuyện này lên trên rồi. Nhưng có một điều thú vị chính là, chủ tịch công ty bảo hiểm nhân thọ Đại An cũng nghe nói về thành tích đáng kinh ngạc của Tần Trạch rồi, chuyện là trong vòng một ngày, hắn chốt xong tới mười mấy đơn hàng đó, tất cả còn là hợp đồng bảo hiểm với giá trị cực lớn nữa chứ… Bởi vậy câu chuyện đã đi theo một hướng khác.
Phải biết rằng trước kia, công ty của vị chủ tịch họ Lăng kia vốn không nằm ở thành phố Lâm Tương, chỉ vì con gái của ông ấy chuyển đến thành phố Lâm Tương, ông ấy mới phát triển nghiệp vụ qua bên này.
Mà chủ tịch có một đặc điểm, đó là vô cùng thưởng thức những người có khí vận.