Tuần thứ nhất, Hồ Đông Phong vô cùng hăng hái, tuần thứ hai Hồ Đông Phong có lộ ra một chút mệt nhọc.
Nhưng trong mắt gã lại lấp lánh ánh sáng.
Đây chính là tín nhiệm của một người hành nghề pháp luật đối với tư pháp, cũng là tín nhiệm của một người đối với chính nghĩa.
Tần Trạch đơn giản quan sát một chút, sau đó đưa ra phán đoán, có vẻ người bạn luật sư này đã bắt đầu cảm nhận được lực cản rồi.
Nhưng đương nhiên, hắn không muốn đi nhúng tay vào chuyện riêng tư của người khác, chỉ đơn giản hỏi rằng: "Được, vậy chúng ta đi thẳng vào chủ đề, vợ của tôi đã để lại cho tôi cái gì?"
"Ừm, di sản lần này được chia làm ba bộ phận. Bộ phận đầu tiên là tiền mặt." Hồ Đông Phong trực tiếp lấy ra mười lăm xấp tiền mặt.
Tần Trạch sửng sốt, lần này không phải là khoản tiền nhỏ đâu.
"150 ngàn tệ sao?"
Hồ Đông Phong gật gật đầu: "Đúng vậy, theo kim ngạch di sản, bộ phận tiền mặt của tuần thứ hai là tròn 150 ngàn tệ. Quy tắc cũng giống như tuần thứ nhất, Tần Trạch tiên sinh, anh phải dùng hết khoản tiền này."
"Kỳ thật chuyện này cũng không khó."
Tần Trạch hỏi: "Vẫn là tự do chi dùng? Không có quy tắc hạn chế sao?"
"Không có, nhưng Kiều Vi nữ sĩ nói anh có thể đầu tư vào trong trò chơi cũng được. Đương nhiên, đó chỉ là một câu mà cô ấy muốn nói thôi. Ý là, kể cả khi anh ném toàn bộ tiền vào thị trường ảo, cũng hoàn toàn không thành vấn đề."
Tần Trạch phát hiện điều kiện này có chút khác biệt so với những gì được miêu tả bên trong tiểu thuyết hoặc là phim điện ảnh.
Trong phim điện ảnh yêu cầu một tháng tiêu hết 1 tỷ tệ, tới cuối cùng là trên danh nghĩa, đối phương không được lưu lại bất cứ một tài sản nào.
Nhưng Kiều Vi không đưa ra những hạn chế này, Kiều Vi chỉ cần hắn tiêu hết là được.
Như vậy đừng nói là một tuần tiêu hết 150 ngàn, kể cả cho hắn tiêu hết 50 triệu tệ trong vòng một tuần cũng không thành vấn đề, dù sao ở thành phố Lâm Tương này, 150 ngàn cũng chỉ có thể mua được một cái nhà vệ sinh thôi.
Tần Trạch có chút tò mò hỏi: "Làm sao anh biết được
"Không biết, cho nên tôi cần anh cung cấp danh sách tiêu phí. Yêu cầu của Kiều Vi nữ sĩ rất đơn giản, chỉ cần anh tiêu xong khoản tiền đó, và chỉ cần tôi nhìn thấy anh có tiêu hết khoản tiền đó là được." Luật sư Hồ tiếp tục bổ sung: "Chỉ cần không phải chuyển khoản, mà là thực sự tiêu phí thôi. Đương nhiên, nếu trong này có một vài khoản chi dùng không thể ghi chép hay để lộ ra ngoài ánh sáng, vậy chỉ có thể khảo nghiệm độ thành thực của anh thôi."
"Nhưng tôi tin tưởng anh, Kiều Vi nữ sĩ từng nói, anh là một người thích phá vỡ quy tắc, nhưng khi ở trong trò chơi cùng cô ấy, anh luôn tuân thủ quy tắc."
Câu nói này là sự thật.
Trước kia, nếu không chơi cùng Kiều Vi, Tần Trạch luôn nghĩ biện pháp tìm được lỗ hổng trong quy tắc để giành được chiến thắng. Nhưng nếu chơi cùng Kiều Vi, để hoàn toàn đánh bại Kiều Vi, Tần Trạch lại khinh thường đi tìm kiếm lỗ hổng.
Hắn nhẹ giọng nói: "Tôi đã biết, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh danh sách chi tiêu của tuần trước. Chúng ta bắt đầu với bộ phận tiếp theo đi?"
Hồ Đông Phong gật gật đầu, sau đó, gã nhanh chóng lấy ra một chiếc di động cùng một tấm danh thiếp từ trong cặp tài liệu của mình.
Tần Trạch vừa nhìn thấy di động, cũng chẳng hiểu vì sao đột nhiên hắn lại muốn cười.
Là thế này, hắn vốn có một chiếc di động của mình rồi, sau này được công ty cho thêm một chiếc di động mới, tiếp đó, vì tham dự triển lãm tranh, để ứng phó với Cao Tĩnh Chi, hắn lại mua thêm một chiếc di động nữa.
Cho nên lần này, vừa nhìn thấy di động, hắn đã biết thứ này dùng để làm gì rồi.
"Đừng bảo là cô ấy lại muốn cho ta thêm một thân phận nữa nhé?"
Chuyện này hơi quá mức rồi nha.
Bởi vì thân phận càng nhiều, di động càng nhiều, nghĩa là hắn thực sự đang nhanh chóng phát triển theo phương hướng gái hồng lâu?
Hồ Đông Phong nói với Tần Trạch: “Tôi không biết nội dung bên trong chiếc di động này, nhưng Kiều Vi nữ sĩ có nói hết thảy mọi thứ đều được thiết lập xong cả rồi, bên trong sẽ có tài khoản nhân vật trong game."
Hồ Đông Phong hoàn toàn không biết trong hồ lô của Kiều Vi nữ sĩ, thân chủ của gã, đang bán cái gì, nhưng gã lại có thể cảm nhận được Kiều Vi nữ sĩ thật tâm yêu thương chồng mình.
Thiết tưởng một người mắc bệnh nan y lại không ngừng suy nghĩ các loại biện pháp khác nhau, chỉ muốn làm cho chồng của mình, mỗi tuần đều có thể cảm nhận được niềm vui, đây là loại cảm tình sâu nặng như thế nào chứ?
Thậm chí, cô ấy còn có thể chuẩn bị trò chơi cho chồng mình.
Là một luật sư chuyên nghiệp, Hồ Đông Phong chợt nhớ tới vị cộng sự kia của mình, tiểu thư Kết Y.
Nếu gã có ý đồ lười biếng, chơi một trò game mobile nào đó đang thịnh hành, kiểu gì cô ấy cũng sẽ bày ra vẻ mặt khoa trương mà nói: "Anh lại chơi thứ này hả... nội tâm cũng đủ ngây thơ đó, nhưng vì như vậy, tôi cũng có thể lý giải được những biểu hiện vụng về của anh trên tòa án rồi, dù sao anh cũng là xx người chơi mà."
Phía sau Hồ Đông Phong rất muốn nói rằng, xx người chơi chúng ta ảnh hưởng quái gì đến cô? Nhưng đương nhiên, hắn không dám cãi nhau cùng vị Kết Y nữ sĩ kia, bởi vì lời nói của đối phương rất ác độc.
Tóm lại, Hồ Đông Phong vô cùng hâm mộ Tần Trạch, bởi vì hắn có được một cô vợ có thể cùng chơi game với chồng mình, thậm chí còn bố trí sẵn trò chơi cho hắn nữa.
Tần Trạch không trực tiếp mở di động lên, hắn đang mải suy nghĩ, hẳn là tài khoản game này có tồn tại một phép ẩn dụ nào đó.
Cùng một ý tứ với câu nói ở tuần trước “Tư Mã Ý trộm hồ sơ lưu trữ”.
Tình huống hiện tại là, Tư Mã Ý không có trộm đi hồ sơ lưu trữ của hắn, cho nên Kiều Vi đã mang đến tin tình báo thứ hai cho câu đố của mình.
Hắn tính toán chờ sau khi luật sư Hồ Đông Phong đi rồi, mới mở di động, nhìn "Tài khoản game" bên trong kia.
Hồ Đông Phong cũng đoán được chuyện này, nên trực tiếp đưa qua một tấm danh thiếp.
Trên thực tế, bên ngoài tấm danh thiếp này có một lớp màu đen bao phủ, Hồ Đông Phong cũng không biết rốt cuộc tấm danh thiếp này là của ai, chỉ nói: "Đây là bộ phận di sản thứ ba của tuần này, bên trên có thông tin liên hệ của một người, đối phương có thể giải quyết một chút nhu cầu của anh, nói là có cung cấp đạo cụ trò chơi cho anh, nhưng cần nạp tiền."