Kiều Vi liếc mắt nhìn gã đàn ông nọ một cái: "Tuy đoạn đường này đã khiến đội ngũ chúng ta giảm quân số, nhưng anh cũng hiểu rõ mà, nếu không có những người kia, chúng ta vẫn có thể sống sót. Nói cách khác, những hy sinh dọc theo đường đi này chẳng qua chỉ là đào thải bớt những người không thuộc về nơi đây thôi."
"Hơn nữa, nơi này vốn chẳng phải địa điểm nào đó quá mức khủng bố đâu."
Cửa chính của tòa Tháp Tằm khổng lồ kia đã bị Kiều Vi đẩy ra.
Ngay trong nháy mắt khi cánh cửa chính không ngừng nhúc nhích kia bị Kiều Vi chạm vào, biên độ nhúc nhích của nó lập tức trở nên kịch liệt hơn.
Gần như ngay lập tức, những sợi tơ tằm ban đầu đã chuyển thành trong suốt hư ảo.
Một con đường với vô số những con nhộng tằm quấn đầy tơ, đang trong trạng thái ấp trứng nhanh chóng hiện ra.
Kiều Vi đi vào bên trong Tháp Tằm.
Tiếng bước chân của cô rất nhẹ. dù vậy, ở thời điểm cô tiến vào thông đạo hẹp dài nọ, những con nhộng kia cũng đổi thành màu đỏ tươi rõ hơn vài phần.
"Kỳ thật nếu mấy người sợ hãi, cũng có thể quay ngược trở lại, giải trừ hiệu quả đồ vật lịch cũ, là mấy người có thể quay về hiện thực. Mà tôi sẽ tiếp tục đi về phía trước." Kiều Vi không chờ đợi thêm nữa, chỉ nhẹ giọng nói.
Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, nhưng cả ba gã đàn ông đều có thể nghe được.
Cuối cùng gã đàn ông vẫn đối thoại cùng Kiều Vi, đã hạ quyết tâm, dứt khoát bước vào Tháp Tằm.
...
...
Thế giới lịch cũ.
Ở thời điểm Cố An Tuân mở hai mắt ra, gã chợt phát hiện mình đang ở bên trong một tòa cung điện thật lớn.
Chung quanh có rất nhiều người, nhưng có vẻ như những người này đều bị đứng hình rồi.
Thoạt nhìn có vẻ như đám người này đang chạy trốn, dựa vào động tác của bọn họ, có thể phán đoán bọn họ đã gặp phải thứ gì đó rất khủng bố, rồi ôm kinh hoảng mà chạy trốn, nhưng tất cả đều bị những sợi tơ tằm màu xám trắng hoàn toàn bao vây lấy, cuối cùng biến thành trạng thái cứng đờ như những bức tượng điêu khắc.
"Đây là đâu?"
Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến, làm Cố An Tuân vô cùng hoảng sợ. Chỉ thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đang đưa ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh.
"Cô là ai?" Cố An Tuân hỏi.
"Anh là ai?" Cô gái nọ hỏi.
Nhưng còn không hỏi xong, trong đại điện lại có tiếng đối thoại vang lên.
"Giản Nhất Nhất, anh có nhìn thấy Tần Trạch không?"
"Không thấy, thật là kỳ quái. Xem tình hình hẳn là chúng ta đã bị mộ binh rồi bước vào thế giới lịch cũ, nhưng Tiểu Trạch đâu rồi?"
Hai người đang đối thoại kia đúng là hai thành viên vương bài của tiểu tổ công ty ở thành phố Lâm Tương—— Giản Nhất Nhất và Lam Úc.
Bên trong tòa điện thờ lớn như vậy, chỉ có bốn người.
Hoặc là nói, tạm thời chỉ có bốn người bọn họ vẫn còn hoạt động được.
Cố An Tuân nhìn theo phương hướng âm thanh của Lam Úc vọng lại, lập tức trông thấy người đàn ông làm gã vô cùng e ngại.
Nam hình xăm.
Gã trừng lớn con mắt, không hiểu vì sao nam hình xăm lại ở trong này.
Một lần trước, gần như gã đã dùng tới tất cả thủ đoạn của mình rồi, nhưng ngay cả tầng phòng ngự trên người nam hình xăm cũng không phá vỡ được.
"À há, Tiểu tuyệt vọng tiên sinh, Tiểu cực khổ nữ sĩ, hai người cũng ở đây sao?" Giản Nhất Nhất cũng trông thấy Cố An Tuân, cùng với một người lịch cũ khác từng xuất hiện tại khu chung cư nhỏ của Tần Trạch—— Lê Lộ.
Giản Nhất Nhất biết Lê Lộ, bởi vì Lê Lộ đã cung cấp cho bọn họ không ít manh mối, cái tên của cô ấy cũng được đề cập đến không ít lần trong báo cáo công tác.
Về sau này, Giản Nhất Nhất cũng biết được, cô gái mà Tần Trạch từng lựa chọn để phạm huý tỏ tình chính là đối phương.
Gã vẫy vẫy tay với hai người bọn họ, sau đó mới lên tiếng trả lời Lam Úc: "Tôi không nhìn thấy Tiểu Trạch. Nhưng nếu chúng ta đã rơi vào bên trong địa điểm mộ binh, chắc hẳn anh ấy cũng ở gần đây thôi."
Nếu đoàn người bọn họ đã bước vào địa điểm mộ binh, nghĩa là khế ước thuê mướn có hiệu lực. Một khi đã như vậy Tần Trạch sẽ không cách vị trí của bọn họ quá xa đâu.
Giản Nhất Nhất không có đoán sai, đúng là Tần Trạch không cách bọn họ quá xa, thậm chí có thể nói là vị trí của hắn và bọn họ đang gần trong gang tấc.
Có điều bọn họ đều không thể cảm nhận được sự tồn tại của Tần Trạch mà thôi.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây—— Á! !"
Lê Lộ muốn dựa vào gần Giản Nhất Nhất, đây là hành động theo bản năng, cô ấy muốn tìm kiếm người mạnh nhất ở nơi này để che chở cho mình, gia tăng cảm giác an toàn.
Nhưng ở thời điểm cô có ý đồ tới gần đối phương, lại phát hiện mình vốn không thể động đậy được.
Nói chính xác hơn, không phải cô ấy không thể nhúc nhích, mà là không thể di chuyển vị trí. Loại chuyện quỷ dị này làm cô ấy sợ tới mức kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
"Vì sao chân tôi không thể di chuyển được?" Lê Lộ phát hiện cánh tay mình có thể động, nhưng cẳng chân lại giống như đã mất đi tri giác rồi.
Trong lòng Cố An Tuân có rất nhiều nghi vấn. Rõ ràng gã đi tìm Kiều Vi, vì sao lại xuất hiện cùng một chỗ với đám người này rồi?
Thêm nữa, đến thời điểm này thì gã hoàn toàn tin tưởng Tần Trạch không có nói dối rồi, đúng là Kiều Vi đang ở bên trong thế giới lịch cũ.
Nhưng Cố An Tuân cũng không đào sâu vào quá trình tự hỏi vì sao bản thân lại xuất hiện ở nơi này, bởi vì ngay lúc này, gã chợt phát hiện ra một sự kiện —— đó là chính gã cũng không thể động đậy được.
Giản Nhất Nhất cười nói: "Đúng là vậy nha, tôi cũng không động đậy được. Chuyện này thật thú vị, mấy người có phát hiện ra hay không, hình như chức năng lịch cũ cũng không dùng được nữa rồi. Nhưng chúng ta có thể nói, có thể vặn vẹo cổ, còn có thể vẫy tay, không phải điều này rất thú vị sao?"
Lam Úc cả giận nói: “Giản Nhất Nhất, anh con mẹ nó bình thường lại một chút đi, nếu chúng ta không động đậy được, cũng không thể kích hoạt chức năng, thì lúc nguy hiểm ập xuống, biết phản ứng như thế nào?"
Giản Nhất Nhất nhanh chóng thu hồi vẻ mặt hớn hở khi nhìn thấy sự vật thú vị của mình lại: "Đúng nha, Tiểu Ngọc, Tiểu tuyệt vọng tiên sinh, Tiểu cực khổ nữ sĩ, tôi nghĩ có vẻ như chúng ta đều tụ tập ở trong này là có nguyên nhân. Chúng ta trao đổi tình báo trước đi?"