TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 189: Cảm Giác Mâu Thuẫn!

Trong đầu hiện ra dòng tin tức trên, làm Tần Trạch lại ý thức được tầm quan trọng của "Chất".

Chỉ khi tăng lên cấp bậc lịch cũ, mới có thể thực hiện được phương châm "Lấy nhiều được nhiều" .

Và đối với tuyển thủ "Ta muốn tất cả" như hắn thì khoảnh khắc trước mắt này chính là khoảng thời gian khó chịu nhất.

Bỏ nó lại thì không cam lòng, nhưng cầm nó theo… chưa biết chừng ở phía sau còn xuất hiện thứ gì đó càng tốt hơn.

Tần Trạch thở dài: "Đánh quái rớt trang bị rất vui sướng, nhưng ba lô chỉ có một ô, lại vô cùng khó chịu."

Nhưng đương nhiên hiện tại không có quá nhiều thời giờ cho Tần Trạch đi tự hỏi xem mình nên để lại cái gì.

Cũng may hắn đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ theo một góc độ khác, và nhận ra rằng Bó Đuốc Chí Ám này cũng có tác dụng với hắn.

Phải biết rằng, là một người mới không có năng lực chiến đấu, điều cần được bảo đảm nhất, chính là năng lực chạy trốn và gây hỗn loạn.

Không thể nghi ngờ rằng bó đuốc này có tác dụng như vậy.

"Về sau cần phải tâm sự với tổ trưởng một chút, xem nên làm như thế nào mới có thể mang bó đuốc này theo, thêm nữa là sở hữu nó ở trong hiện thực mà không quá gây chú ý."

"Có lẽ ta có thể mang nó tiến vào trong tranh? Ừm… mặc kệ, cứ cầm theo nó trước đã."

Tần Trạch cũng không xác định được ở phía sau có đạo cụ càng tốt hơn hay không, nhưng nếu đạo cụ trước mắt đã hữu dụng, vậy mang nó đi là được.

Rất nhanh, Bó Đuốc Chí Ám đã biến mất ở trong mắt đám người Lam Úc.

Cố An Tuân nhìn mà sửng sốt.

Mãi cho đến lúc này, nhìn thấy vẻ mặt đám người Giản Nhất Nhất có chút sung sướng, Cố An Tuân mới có chút hiểu được.

"Hai người này đều là thành viên tổ chức chính phủ. Thêm nữa, rõ ràng là khi mất đi vật phẩm này, gương mặt bọn họ... không hề lộ ra vẻ tiếc nuối, ngược lại còn rất vui vẻ… Còn có ai càng xứng đáng có được bảo vật này hơn bọn họ nữa?"

Cố An Tuân lập tức nghĩ đến người đang điều khiển bọn họ.

Là người nọ âm thầm điều khiển bọn họ, tránh cho bọn họ bị đám quái vật trong bóng đêm kia vây giết.

Gã vốn cho rằng người nọ là Kiều Vi, nhưng mấy nhân viên thuộc tổ chức chính phủ này lại không biết thân phận của Kiều Vi.

Hiện tại Cố An Tuân đã hiểu được rồi.

"Người nọ có thể là Tần Trạch hay không?"

Lúc trước, Cố An Tuân còn đang suy nghĩ, có phải Lam Úc đi thẳng một đường giết qua bên này, là Kiều Vi muốn phái đối phương đến bảo vệ mình hay không?

Nói thật, khi nghĩ như vậy, trong lòng gã còn có chút vui sướng âm ỉ.

Nhưng hiện tại… hóa ra mọi chuyện hoàn toàn không phải như thế.

"Ta thật ngu ngốc, thật ngu ngốc! Làm sao ta không nghĩ đến Tần Trạch trước, mà lại nghĩ tới Kiều Vi?"

"Tần Trạch xuất hiện tại nơi này với tư cách là người điều khiển, chẳng lẽ người muốn tìm kiếm Kiều Vi vốn không phải ta, mà là hắn..."

"Rõ ràng xu hợp của ta đã giúp ta tìm được con đường chính xác rồi... Nhưng người đầu lĩnh lại không phải là ta?"

Ý tưởng này làm trong lòng Cố An Tuân có chút chua xót.

Kỳ thật cho tới bây giờ Tần Trạch vẫn không coi Cố An Tuân là tình địch, bởi vì Cố An Tuân căn bản không có tư cách này.

Nhưng Cố An Tuân lại ảo tưởng cho rằng Tần Trạch là tình địch của mình.

Và… bản thân thất bại vốn không đáng sợ, nhưng tình địch nhân tiền hiển Thánh [1] lại làm tim gã đau như bị đao cắt.

[1] : Nhân tiền hiển Thánh chỉ người nào đó cực kỳ xuất sắc.

Rõ ràng tyrong lòng gã cực độ khát vọng muốn được nhìn thấy Kiều Vi, nhưng bỗng nhiên đến thời khắc này, gã lại sinh ra một loại cảm giác mâu thuẫn, sợ hãi thời điểm bản thân nhìn thấy Kiều Vi—— cũng là thời điểm toàn bộ những ảo tưởng ẩn sâu trong nội tâm đều bị phá nát.

...

...

Cửa thứ hai không có cơ hội thăm dò, bởi vì vướng mắc cho thắng lợi ở cửa thứ hai, chính là người chơi cần phải làm ra lựa chọn, lấy đi hay bỏ lại món bảo vật kia.

Sau khi Tần Trạch làm ra lựa chọn, đoàn người lại nhanh chóng đi tới cửa thứ ba.

Một cửa này không có bất cứ khó khăn gì.

So với cửa thứ hai, cửa thứ ba chỉ có duy nhất một điểm khác biệt chính là số lượng quái vật tăng lên.

Thêm nữa, đám khôi lỗi tơ tằm tại một tầng này bị sợi tơ tằm ăn mòn càng sâu hơn, chúng nó đã có thể phát động một chút công kích viễn trình.

Nhưng dưới quá trình vận tác của Tần Trạch, cộng thêm tình huống không có bất cứ loại hắc ám gì che chắn, đoàn người có thể vượt ải vô cùng thuận lợi.

Tóm lại, cửa thứ ba cũng tương tự như cửa thứ nhất, chỉ khác là năng lực của quái vật trở nên mạnh hơn thôi.

Nhưng đối với quân cờ có trị số siêu mô [2] như Giản Nhất Nhất và Lam Úc, khó khăn này còn không bằng cửa thứ hai.

[2] : trị số siêu mô đề cập đến những thẻ bài có thuộc tính số quá mức toàn diện và cường thế trong một số phiên bản trò chơi nhất định.

Vì thế tiểu đội bốn người lại ngựa không dừng vó trực tiếp bước vào cửa thứ tư, cửa thứ năm, cửa thứ sáu...

Càng đi lên trên, Tần Trạch càng có phát hiện sâu hơn về bối cảnh nơi này, và màu sắc của sợi tơ tằm cũng càng ngày càng đậm hơn.

Dọc theo đường đi, bọn họ không gặp phải cửa có quy luật đặc thù nào khác, đấu pháp đều giống như những cửa trước, thuộc loại màn đấu điển hình để hai người Lam Úc và Giản Nhất Nhất có thể tận tình biểu diễn năng lực quá quan trảm tướng của mình.

Cố An Tuân và Lê Lộ ở một bên xem mà trợn mắt há hốc mồm, tâm phục khẩu phục.

Vốn dĩ Cố An Tuân còn cho rằng bản thân bị Giản Nhất Nhất nghiền ép, là một chuyện cực kỳ mất mặt.

Nhưng hiện tại xem ra, thực lực của Giản Nhất Nhất đúng là sâu không lường được.

Theo quá trình đoàn người không ngừng hướng tới đỉnh núi, khoảng cách càng ngắn—— trong lòng Cố An Tuân càng lo lắng không yên.

Có một điều đáng đề cập tới chính là, suốt chặng đường đi Lê Lộ vẫn có cơ hội để phát huy tác dụng.

Bởi vì Tần Trạch cho rằng, nếu đằng sau có xuất hiện đạo cụ hiếm, khẳng định là hắn sẽ nhìn mà trong lòng vô cùng khó chịu, cho nên hắn quyết tâm không lựa chọn thăm dò đạo cụ, đều để cho Lê Lộ đến chấp hành nhiệm vụ thăm dò.