Nhiều yếu tố trùng hợp như vậy khiến Tần Trạch tin tưởng, nơi mà hắn từng gặp được kia, chính là địa phương bị ô nhiễm bởi quy tắc "Không thể nói".
Mà ở thời điểm ấy, Kiều Vi đã thông qua một loại phương thức nào đó, nói cho hắn biết nội dung của bản thảo lịch Hoàng Kim —— " Đừng trả lời, không chỉ đừng nói, càng đừng lên tiếng."
Kết hợp với hành động liếc mắt nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn bản thảo lịch Hoàng Kim trong tay hắn một cái của người đưa tin trước khi rời đi...
Trong lòng Tần Trạch lập tức xuất hiện đáp án:
"Nói như vậy, người có thể sống sót trong tay người đưa tin kia... Chính là Kiều Vi?"
Có vẻ như đáp án này đã tiếp cận với chân tướng rồi, nhưng Tần Trạch vẫn có cảm giác hắn còn xem nhẹ một vài thứ gì đó.
Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, sau khi tiêu hóa xong tất cả những tin tức, hắn lại bắt đầu đưa ra phân tích chúng:
"Điểm đáng ngờ khá nhiều."
"Vốn dĩ mỗi ngày ta đều nhớ lại màn hôn lễ kia, những lần như vậy, trong đầu đều sẽ hiện ra chi tiết trên gương mặt của mỗi con người có mặt tại đó."
"Đây là điều ta tiếc nuối. Tuy ta cùng với Kiều Vi đã sớm đi lĩnh chứng nhận kết hôn, nhưng ta hi vọng bản thân có thể cho cô ấy một buổi hôn lễ hạnh phúc."
"Mà tại thời điểm ta tiến vào thế giới lịch cũ, nếu ta nhìn đám người chung quanh nhiều một chút, kể cả khi không có âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu, ta cũng có thể nhìn ra nơi này có vấn đề."
"Thậm chí lời nói của cha sứ cũng rất có vấn đề."
"Nhưng điểm mấu chốt ở đây lại là… lúc ấy ta chỉ nhìn duy nhất một mình Kiều Vi thôi."
"Nếu tầm quan sát của ta không phạm sai lầm, hẳn là không cần cô ấy nhắc nhở, ta cũng có thể nhìn ra những người chung quanh có vấn đề, kể cả khi bản thân ta vốn không hề quen biết họ."
"Nhưng mấu chốt là ta chỉ nhìn Kiều Vi, cô ấy là người ta quen thuộc nhất..."
Kỳ thật, trong lòng Tần Trạch vẫn luôn thường trực một chút hoài nghi về buổi hôn lễ ấy, hắn cho rằng trong chuyện này có chứa rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng hơn hai tuần gần đây, những chuyện hắn trải qua vô cùng phong phú, làm hắn không có nhiều thời gian để đi sâu vào tự hỏi về vấn đề này.
Chỉ không ngừng hồi tưởng lại khung cảnh đã diễn ra trong ngày hôm đó mà thôi.
Hiện giờ, bản thảo lịch Hoàng Kim xuất hiện, khiến cho Tần Trạch ý thức được tình huống ngày hôm ấy cực kỳ không thích hợp.
Kiều Vi đã tiết lộ quy tắc, sau đó cô ấy thành công sống sót từ trong tay người đưa tin.
Mà lần mộ binh đó, con "Quái vật" đứng phía đối diện với hắn cũng có hình dáng của Kiều Vi.
Nhưng chuyện quỷ dị nhất cũng nằm tại điểm này.
"Những người khác ta đều có thể liếc mắt một cái là nhìn ra, nhưng hết lần này tới lần khác, Kiều Vi – người quen thuộc nhất với ta, ta lại không hề nhận ra!"
"Cũng bởi vì ta cho rằng con quái vật đang đứng đối diện với mình là Kiều Vi, cho nên ta mới không phát hiện ra buổi hôn lễ nọ có vấn đề, không có phát hiện ra bản thân đã tiến vào một mơi xa lạ rồi."
"Là con quái vật kia mô phỏng quá giống sao... Không, không phải."
Lời cảnh cáo "Không thể nói" vang lên trong đầu làm lực chú ý của Tần Trạch vốn đặt trên người Kiều Vi bị chuyển hưởng.
Cho nên Tần Trạch mới chú ý tới những điểm dị thường phát sinh chung quanh.
Nhưng Kiều Vi —— cô ấy vô cùng chân thật.
Bởi vậy trong đầu Tần Trạch mới xuất hiện một loại khả năng ——đối phương chính là Kiều Vi.
Nhưng đến đây lại tiếp tục nảy sinh vấn đề.
Nếu đó là Kiều Vi, vậy vì sao Kiều Vi có thể mở miệng nói chuyện, dẫn dụ để hắn mở miệng trả lời?
Lúc ấy rõ ràng Tần Trạch đã nghe được, Kiều Vi với vẻ mặt dạt dào tình cảm nhìn hắn, sau đó mở miệng hỏi một câu —— "Anh yêu, anh làm sao vậy? Đang căng thẳng sao? Hay là anh... Không muốn cưới em??"
Những lời này có hiềm nghi là đang dẫn dụ, nhưng lời cảnh cáo trước đó thì sao?
Hiển nhiên những lời này rất có thể là một loại ám chỉ nào đó.
Cho nên thứ làm người khó hiểu chính là, vì sao Kiều Vi vẫn có thể mở miệng nói chuyện được?
Tần Trạch lại lấy ra bản thảo lịch Hoàng Kim, cẩn thận đọc lại nội dung bên trong thêm một lần nữa.
Lần này, Tần Trạch đã chú ý tới một điểm mấu chốt.
“Nội dung được nhắc tới trong bản thảo này có nói rằng, quy tắc săn giết chính là người lịch cũ."
"Đúng vậy, nó chỉ nhắc tới người lịch cũ, và những sinh vật chung quanh sẽ dẫn dụ người lịch cũ nói chuyện."
"Như vậy những sinh vật này chỉ có thể là sinh vật lịch cũ."
"Cho nên sinh vật lịch cũ không bị quy tắc săn giết? Không... Cách nhận định này quá phiến diện, như trong Tháp Tằm lúc trước, nhóm sinh vật lịch cũ cũng bị quy tắc hạn chế mà?"
"Chỉ có thể cho ra kết luận rằng, có một vài loại quy tắc hữu hiệu với tất cả mọi người, nhưng lại có một vài quy tắc chỉ hữu hiệu với người lịch cũ."
Tự hỏi đến đây, Tần Trạch lại nhíu mày: "Như vậy Kiều Vi có thể mở miệng nói chuyện bởi vì đó thực sự là sinh vật lịch cũ, nhưng vì sao ta lại không thể phân biệt được?"
Tần Trạch hi vọng tình huống chân thực rơi vào loại khả năng này, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ tới một khả năng khác càng có tính ly kỳ hơn.
Cuối cùng, hắn lắc lắc đầu: "Hi vọng trong lần mộ binh sau này, ta lại có cơ hội giáp mặt trao đổi cùng cô ấy."
...
...
Giữa trưa ngày 18 tháng 4.
Thời điểm Tần Trạch tỉnh ngủ đã là giữa trưa, sau khi lý giải được nội dung bên trong bản thảo lịch Hoàng Kim, hắn cũng không tiếp tục đi lựa chọn hành vi Nhật Lịch hôm nay, mà thay vào đó là trực tiếp ngủ một giấc.
Sau khi thức dậy, Tần Trạch rửa mặt một phen, trêu chọc Tiểu Kiều vài câu, lại tưới cho cây rau má không biết đến thời điểm nào sẽ báo ân kia một chút nước, cuối cùng dứt khoát gửi tin nhắn hỏi Du Tập về thực đơn hôm nay.
Du Tập khẳng khái gửi qua cho hắn vài đoạn ghi âm dài đến sáu mươi giây. Đối phương nói bằng giọng Bắc Kinh cũ, dạy Tần Trạch nên làm cơm trưa như thế nào.
Sau đó, Tần Trạch mở ra tin thời sự ra.
Đối với phạm huý và xu hợp, hắn cũng chẳng quá sốt ruột, bởi vì trên thực tế, hắn đã có lựa chọn của riêng mình rồi.
Lại nói, kiêng kị trong ngày hôm nay là đánh bạc, cấp bậc vặn vẹo, còn xu hợp, Tần Trạch quyết định lựa chọn tán tài, phát tiền miễn tai.