Máu thịt trên mỗi một pho tượng này đều như giẻ lau đã bị chùi đến rách nát, nhưng con mắt của pho tượng lại được bảo tồn hoàn hảo không tổn hao gì.
Vào thời khắc ấy, đôi mắt của mười hai pho tượng đang chậm rãi mở ra.
Tử Thử. Sửu Ngưu. Dần Hổ. Mão Thỏ. Thần Long. Tị Xà. Ngọ Mã. Vị Dương. Thân Hầu. Dậu Kê. Tuất Cẩu. Hợi Trư.
"Nguyền rủa tại vùng đất Loạn Duy đã bị phá rồi." Dần Hổ nói.
Một nửa cái đầu lâu của nó là xương trắng, trong khi những đường nét tạo thành chữ Vương (王) trên trán kia lại giống như mạch máu.
Ngọ Mã mở miệng nói: "Hẳn là chúng ta nên buông bỏ tranh đấu lẫn nhau đi,
Tử Thử cười gian nói: "Ngọ Mã, ngươi đã bị phân phối cái danh hiệu Mã này rồi, nếu không, cho ngươi làm đầu tàu gương mẫu, điều động tộc nhân của ngươi qua tấn công đất nước Loạn Duy trước, chúng ta sẽ đến sau. Hì hì hì hì..."
Tiếng cười gian làm người ta buồn nôn lập tức vang lên trong tòa thần điện Đọa Lạc.
Phải biết rằng, mười hai con này vẫn không ngừng bài xích lẫn nhau, con nào cũng muốn trở thành kẻ thống trị cuối cùng, hiển nhiên rất khó đạt thành hợp tác.
Ngọ Mã không để ý đến Tử Thử, mà nhìn về phía Tị Xà: "Ngươi từng là Tằm Hoàng làm người ta sợ run ở thế giới này, nhưng hôm nay, ngươi lại bị đội cho danh hào ‘Xà', ngươi thật sự cam tâm sao?"
"Hết thảy những chuyện này đều là tội nghiệt của nhân loại."
Bỗng nhiên mười hai con giáp đều rơi vào im lặng.
Lại nói, bản thể của bọn chúng, vốn không phải những loài động vật tương ứng với con giáp hiện tại, chỉ mang theo một chút tính tương tự mà thôi.
Ví dụ như tằm vặn vẹo lên, thoạt nhìn rất giống con rắn, vì thế khi trở thành Thần, nó đã bị tồn tại đầu tiên đảm nhận chức vị chúa tể lịch cũ lấy cho cái tên là “Xà”.
Thật lâu trước kia, chuyện hai thế giới tiếp xúc với nhau là không thể ngăn cản, vốn tưởng rằng, thế giới ổn định yếu nhược kia sẽ nhanh chóng bị cắn nuốt, bị các đại thần chiếm lĩnh thôi...
Nhưng Nhật Lịch xuất hiện, đã khiến cho hết thảy mọi chuyện bị phá vỡ.
Luồng lực lượng mạnh mẽ kia đã mãnh liệt, thô bạo trấn áp cả hai thế giới, cũng vì thế mà đánh ra một lỗ hổng, nối liền hai thế giới.
Buông xuống và mộ binh cũng thông qua một lỗ hổng như vậy mà triển khai.
Bên cạnh đó, tồn tại tối cao của mỗi một bộ tộc trong thế giới này đều bị gán cho danh hào khiến bọn họ cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Nhưng chưa hết, ngay cả hành động cũng bị hạn chế thật lớn, ngẫu nhiên còn có thể bị lịch cũ cưỡng chế rút ra một bộ phận năng lực.
Nhưng đáng được ăn mừng nhất chính là, lực lượng của Nhật Lịch vốn chưa từng yếu bớt, lại đang dần dần bị ăn mòn.
"Chỉ là một đám nhân loại chẳng có thành tựu gì thôi, đất nước Loạn Duy đã bị thời gian hỗn loạn làm dao động quốc lực, dù bọn họ có may mắn rời khỏi vùng đất nguyền rủa nọ, thì thế giới hiện tại cũng hung hiểm vượt xa những gì bọn họ biết được lúc trước."
"Năm đó, bọn họ đã bại bởi nhóm chúng ta, thì hiện giờ khi tộc lực suy nhược, khí vận càng bị phong ấn, làm sao đáng để chúng ta chú ý tới nữa?"
Thần Long ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, sau đó lại tiếp tục nói: "Chúng ta không cần để ý đến con kiến kia, thứ chúng ta cần để ý là nên làm như thế nào để nhanh chóng thoát khỏi trói buộc, thoát khỏi Nhật Lịch hạn chế, tìm được lực lượng chống lại nó kìa."
"Không đáng để ý sao?" Vị Dương mở miệng.
Trong số những con giáp ở nơi này, chỉ duy nhất một con Sơn Dương là có ‘Đồ Đằng’ xuất hiện vết rách, vết rách nọ nằm trên con mắt của nó.
"Hẳn là các ngươi còn chưa quên, đất nước Loạn Duy muốn giải phong phải cần tìm được một người nắm giữ khí vận rất lớn."
"Chúng ta nên đi tìm người này. Hắn có khí vận, nghĩa là hắn có thể ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện."
"Hãy mượn sức hắn, mê hoặc hắn, hoặc là… giết chết hắn."
Ngày 18 tháng 4, thành phố Lâm Tương.
Tần Trạch không đi hỏi thăm xem một câu "Lã Bất Vi đã chết" kia có thể mang đến ảnh hưởng lớn tới mức nào, nhưng hắn vẫn có thể ý thức được một chút.
Bởi vì chuyện Lã Bất Vi tử vong do thân phận thầy tướng số của hắn để lộ ra, nghĩa là vô hình chung, chuyện này sẽ làm gia tăng danh vọng cho hắn.
Chưa biết chừng không lâu sau đó, hắn sẽ thoát khỏi ba thằng ngốc Lưu Tam Đao, Hình Đạo Vinh, Phan Phụng này.
Nói cho cùng, ba người này cũng chỉ là công cụ giải trí của Kiều Vi, thuộc về sở thích quái đản sưu tập thẻ trò chơi của cô ấy.
Nhưng nếu hắn muốn đạt được càng nhiều tình báo hơn, đương nhiên phải thăng cấp.
Trên thực tế, hắn đã định ra một mục tiêu nho nhỏ —— đó là khiến cho Lý Thanh Chiếu từng bước một hướng lên trên, đi đến danh hiệu là "Phục Hy" mới thôi.
Ừm… nếu trong điện Anh Linh có danh hiệu này.
Dù sao, một vị lao động thời vụ trước đó đều có thể lăn lộn đến vị trí Nữ Oa, thì hắn, đương nhiên không thể kém hơn đối phương được?
Đương nhiên, tăng lên danh vọng của Lý Thanh Chiếu còn mang đến rất nhiều chỗ tốt khác.
Ít nhất là nếu hiện tại hắn tuyên bố một tin tức, dù là tin tức giả dối, cũng có thể làm cho thành viên của điện Anh Linh tin tưởng.
Việc đã xong, chỉ cần nói là trong quá trình bói toán, hắn xảy ra một chút sai lầm. Chưa biết chừng còn có thể lừa được bọn họ chừng hai, ba lần, có lẽ còn có thể tranh thủ cho "Công ty" một chút thời gian trong những sự kiện lớn.
Nghĩ đến đây, Tần Trạch lập tức lấy ra bản thảo lịch Hoàng Kim.
Lúc 0h đêm hôm nay, hắn sẽ đạt được "Sách hướng dẫn về quy tắc sử dụng chủ ngân hàng ", bởi vậy đang dự tính đọc bản thảo một chút, sau đó chờ đợi thời gian trôi qua.
Hiện giờ trong tay hắn có tổng cộng hai trang bản thảo lịch Hoàng Kim mới.
Đáng đề cập tới chính là, bản thảo lịch Hoàng Kim này không thể đọc cho người khác. Loại chuyện này không dẫn người đưa tin tới, mà sẽ làm cho nội dung bên trong bị thay đổi, trở thành loạn mã [1].
[1] : Loạn mã hay Mojibake là văn bản bị cắt xén, là kết quả của việc văn bản được giải mã bằng cách sử dụng mã hóa ký tự không mong muốn. Kết quả là sự thay thế một cách có hệ thống các ký hiệu bằng những ký hiệu hoàn toàn không liên quan, thường là từ một hệ thống chữ viết khác.