Nụ cười tươi trên mặt Giản Nhất Nhất vẫn nở rộ như bình thường, khiến người ta như tắm gió mùa xuân. Và ngay cả Phùng Ân Mạn cũng không nhìn ra một tia sắc bén được Giản Nhất Nhất cất giấu kia trong đôi mắt kia.
Giản Nhất Nhất vẫn nhã nhặn cất giọng nói: "Bác sĩ Phùng, bắt đầu trị liệu đi."
"Được, anh cứ thả lỏng đi, kế tiếp tôi sẽ xâm nhập vào bên trong thế giới tinh thần của anh, từng chút từng chút một rửa sạch toàn bộ những ô nhiễm do đám người cặn bã điện Anh Linh kia mang đến."
"Đã làm phiền anh rồi."
Phùng Ân Mạn đặt tay lên trán Giản Nhất Nhất, giữa gã và Giản Nhất Nhất nhanh chóng thành lập nên một loại liên hệ, giống như từ đầu ngón tay kia, gã có thể chế tạo nên một cây cầu kết nối giữa mình và tâm linh thức hải của Giản Nhất Nhất.