“Ngủ là một chuyện rất riêng tư. Quả thật cũng không tiện để cho người khác giúp mình.”
Cuối cùng Tần Trạch cũng không lựa chọn đi tìm viện quân. Nhưng đương nhiên hắn sẽ không trực tiếp đi ngủ như vậy.
“Tắm rửa trước khi ngủ chính là bước đầu tiên.”
“Tiếp theo, ta phải nghĩ cách ghi chép lại quá trình đi ngủ của mình, hoặc là quay lại quá trình chính mình đi ngủ.”
“Tiểu Kiều, nếu trong quá trình anh ngủ, đột nhiên vẻ mặt biến đổi thành cực kỳ dữ tợn, hoặc làm ra bất cứ loại hành vi gì đó... khó có thề hiểu được, mong em hãy lập tức đánh thức anh dậy.”
“Em có thể làm được không? Nhớ là nếu như anh đói chết, em cũng sẽ đói chết đó.”
Và như thế… sau khi Tần Trạch chớp mắt, Tiểu Kiều đã thuấn di đến vai hắn rồi.
Đây là một loại hứa hẹn cũng như cam chịu.
Tần Trạch cảm thấy yên tâm hơn không ít, hắn nhanh chóng đi về phía phòng tắm.
“Đồng thời, vừa lúc lần này ta cũng có thể giải quyết vấn đề hai người cùng nhau tắm rửa.”
Lần tắm rửa trước, tin tức trong đầu hắn đã nói như vậy —— nếu nói còn có cái gì càng làm cho người ta cảm thấy sung sướng hơn cả tắm rửa, thì chắc chắn phải là hai người cùng nhau tắm rửa.
Đương nhiên con rối Tiểu Kiều không thể xem như là người được, nhưng lại có thể coi nó là một sinh mệnh hình người.
Lần này, Tần Trạch lựa chọn bồn tắm lớn, cũng khống chế độ ấm của nước luôn rồi. Có thể nói rằng, so sánh với lần tắm rửa trước, lần tắm rửa này, hắn cố gắng để mình thực hiện nó một cách triệt để hơn, nghĩa là—— càng sạch sẽ, càng thoải mái, càng có thể diện.
Nhãn hiệu của các loại đồ dùng tắm rửa, cũng được tiến hành thăng cấp.
Có cảm giác rất giống như hắn đang muốn tắm rửa để chuẩn bị tiến hành một loại hoạt động hiến tế cỡ lỡn nào đó.
Trong quá trình này, con rối Tiểu Kiều đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bồn tắm lớn, hai cẳng chân nhỏ nhắn trắng nõn ngâm trong làn nước ấm, còn đôi mắt yên lặng quan sát Tần Trạch.
Nếu đổi thành bất cứ một người nào khác, khẳng định là bọn họ đều sẽ cảm thấy tình huống này rất đáng sợ.
Nhưng Tần Trạch lại không.
Thứ nhất, con rối này này có liên quan đến Kiều Vi.
Thứ hai, hắn coi nó như một con thú cưng của mình vậy.
Thậm chí hắn còn thường xuyên chớp mắt, để Tiểu Kiều phát động thuấn di, ngẫu nhiên cũng trao đổi cùng nó một vài tâm sự.
Quá trình tắm rửa kéo dài chừng hai mươi lăm phút.
Tần Trạch càm thấy cả người sạch sẽ sảng khoái vô cùng.
Ngay cả khi không nói đến hợp thì tắm rửa một lần như vậy cũng mang đến cho hắn một loại cảm giác thần thanh khí sảng, thoải mái vô cùng.
Kế tiếp, hắn bắt đầu chậm rãi chà lau thân thể, sau khi một giọt nước cuối cùng bị lau sạch sẽ, trong đầu Tần Trạch lập tức hiện ra tin tức.
【 Ngươi đã tiến hành một lần tắm rửa cực kỳ cẩn thận, đối với ngươi, đây là một lần tiến bộ rất lớn, nhưng còn chưa phải cực hạn.
Xin cẩn thận ngẫm lại, tắm rửa như vậy đã thật sự là hoàn mỹ rồi sao? Ngươi thật sự hiểu được ý nghĩa chân chính của hợp và kỵ rồi sao? Đương nhiên, ta phải thừa nhận ngươi tắm... Ừm, ít nhất là cực kỳ sạch sẽ.
Ta miễn cưỡng coi như đây là một lần tắm rửa có thể nói là viên mãn đi, thật sự rất miễn cưỡng. Ngươi cũng phải nghĩ kỹ lại, ý nghĩa chân SjBMẆ upUCjdWoDẊ của nó là cái gì. 】
【 Thân thể sạch sẽ[1]: Thời gian duy trì hai mươi bốn giờ. Hiệu quả: Ngươi sẽ đạt được trạng thái không thể bị ô nhiễm. Tâm linh và thân thể, đều không thể bị ăn mòn, ký sinh, thôi miên, dẫn dụ, bóp méo. Thân thể của ngươi sẽ duy trì trạng thái sạch sẽ thánh khiết, sẽ không bị bất cứ điều gì đọa lạc ảnh hưởng. 】
[1] : nguyên văn 无垢之体 – vô cấu chi thể, nghĩa là thân thể không có lấy một chút cáu bẩn, dơ dáy nào, là sạch sẽ vô cùng, sạch sẽ không tỳ vết ấy.
Một loại buff phòng ngự rất mạnh mẽ.
Bỗng nhiên Tần Trạch cảm thấy yên tâm hơn không ít, quả nhiên đầu tư về mặt hình thức trong tắm rửa đã nhận được hiệu quả rồi.
“Có vẻ như ta vừa lĩnh ngộ thêm một ít thứ gì đó.”
Bản chất của kỵ và hợp đều là cuộc sống.
Tắm rửa là như vậy, xuất hành là như vậy, kết hôn là như vậy, chuyển nhà, vào nhà cùng là như vậy.
Mà vừa nãy, tuy hắn đạt được viên mãn trong quá trình tắm rửa kia là có liên quan đến những sự chuẩn bị từ trước đó... Nhưng có vẻ như nội dung của đoạn tin tức cuối cùng kia đã cho thấy những sự chuẩn bị nọ chỉ được coi là biểu hiện bên ngoài.
Loại trừ nước ấm và đồ dùng tắm rửa, những thứ này đều không phải là trọng điểm.
“Trọng điểm là hai người cùng nhau tắm rửa... Không, đây là quả, nhưng không phải nhân.”
“Bởi vì tắm rửa cùng với người mình thích, cho nên trong lòng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, và đương nhiên bản thân sẽ hưởng thụ mỗi một phút một giây ở trong quá trình đó! Mà môt bộ phận của nhiệt tình yêu thương cuộc sống lại biểu hiện ra ở chỗ—— hưởng thụ cuộc sống.”
“Cho nên Giản Nhất Nhất mới vô cùng chắc chắn mà hỏi ta rằng, kết quả của quá trình cắt tóc kia là viên mãn hay là thành công lớn, bởi vì Giản Nhất Nhất rất dụng tâm hưởng thụ quá trình trở thành Tony ‧ Giản này!”
Tần Trạch không xác định suy đoán của chính mình có phải tuyệt đối chính xác hay không, nhưng hắn sẽ ghi chép lại tất cả những chuyện này.
“Có rất nhiều hành vi sẽ khiến ta rất khó sinh ra trạng thái hưởng thụ, cho nên... kể cả khi đã hiểu rõ điểm này, hình như cũng rất khó thực hiện được nhiều lần viên mãn.”
Tần Trạch cũng không rối rắm quá lâu.
Chung quy lại, bốn chữ ‘hưởng thụ cuộc sống’ này… vốn là nói dễ hơn làm. Từ xưa đến nay, người chân chính có thể làm được điều ấy cũng không nhiều.
Thậm chí có thể nói rằng, về bản chất, một con người có thể thản nhiên hưởng thụ cuộc sống thì thứ họ đang nắm giữ kia, không phải là thái độ mà là một loại thiên phú.
Rất nhanh, Tần Trạch đã nằm trên giường, nhắm hai mắt lại, khiến cho chính mình tiến vào trạng thái ngủ say.
Con rối Tiểu Kiều cũng nằm ở một đầu khác của chiếc gối, giống như một con búp bê không có linh hồn.
Rất nhanh, Tần Trạch đã bị cơn buồn ngủ bao vây, bình thản rơi vào trong mộng.
...
...
Không biết đã qua thời gian bao lâu, bỗng nhiên trong căn phòng màu đen lại có ánh sáng.
Tần Trạch còn có chút hoảng hốt, bởi vì thứ mà hắn nhìn thấy lại là một người bị trói hai chân, đang quỳ trước mặt mình.