Tần Trạch không tiếp tục tán gẫu trong nhóm thêm nữa.
Hắn đã biết, kể cả khi Nhật Lịch đã bước vào thời kỳ ngủ đông, thì trong bảy ngày này, hắn vẫn có thể tăng cường chức năng của mình.
Nói đơn giản hơn, đó là đi cảm thụ chức nghiệp, thể nghiệm chức nghiệp, có thể khiến cho chức năng tăng lên.
Cho nên, ngay tại thời điểm này, trước mặt Tần Trạch vừa mới xuất hiện một vấn đề là ——
"Rốt cuộc ta phải làm thế nào mới được coi là một lao động thời vụ đủ tư cách đây?"
Ngày mùng 9 tháng 4 là một ngày cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng trước khi Tần Trạch phát hiện ra năng lực cùng với phương hướng phát triển của chức nghiệp lao động thời vụ này, hắn vẫn đang rơi vào một loại trạng thái cực kỳ nhàm chán.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Tần Trạch vẫn giữ nếp sinh hoạt như thường ngày, gần đến giữa trưa, hắn mới tỉnh giấc.
Bỗng nhiên hắn lại có chút mờ mịt.
Trước đây, ở bất cứ thời điểm gì, hắn cũng chưa từng có khoảng thời gian nào trống rỗng và nhàm chán như thế.
Có thể hình dung như sau, trải qua bảy ngày liên tục phạm huý, bảy ngày không ngừng vượt qua mạo hiểm kích thích, tới hiện giờ, bỗng nhiên lại nghênh đón một khoảng thời gian gió êm sóng lặng, thực sự làm cho Tần Trạch có chút mất thăng bằng, không biết phải làm sao.
"Như thể tạm thời ta cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo, hợp không có, kỵ cũng không..."
Ở thời điểm hiện giờ, dù ăn món ngon, hoặc chơi game, hay nghe người khác nói chuyện phiếm, thậm chí là học tập, đều khiến hắn cảm thấy vô cùng chán nản.
Tựa như bỗng nhiên bản thân đã mất đi ý nghĩa tồn tại rồi.
Đến giữa trưa, tình trạng này lại nghiêm trọng hơn một chút, bởi vì đột nhiên Tần Trạch cảm thấy rằng… có vẻ như cuộc sống bình tĩnh này vốn không thuộc về mình.
Trong khi một tuần đắm chìm trong cuộc sống quỷ dị lúc trước, Tần Trạch thích ứng thật nhanh, cũng toàn tâm toàn ý hòa mình vào trong đó. Mà lúc này, khi cuộc sống quay về trạng thái bình thường, hắn lại bắt đầu không thích ứng.
Ngay tại thời điểm này, hắn đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức trong nhà, nhìn kim giây đều đều di chuyển, sau khi kim giây nhích đúng sáu mươi lần, kim phút mới nhích lên một bước...
Với hắn, khoảng thời gian phải bỏ ra để chờ đợi kim phút di chuyển đã dài đằng đẵng như vậy rồi, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi kim phút cần phải chuyển động tới sáu mươi lần, kim đồng hồ mới chuyển động được một lần.
Mà hắn còn phải đợi tận bảy ngày.
Trạng thái cực độ buồn tẻ này khiến cho Tần Trạch không nhịn được bắt đầu rơi vào hồi tưởng. Trong những đoạn ký ức mà hắn vừa nhớ lại, cũng có ký ức về quá trình giết người của Player.
Chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, nhưng dường như hắn cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Player khi được trải nghiệm loại trò chơi này.
Có lẽ khi nhìn thấy mục tiêu gian nan cầu sống khi đứng trước quy tắc do chính mình định ra... hắn sẽ cảm nhận được thứ kích thích chưa từng có từ trước tới nay?
Ý niệm này giống như một dòng điện chạy xuyên qua linh hồn Tần Trạch, để rồi trong khoảnh khắc ấy, hắn đã cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng giây tiếp theo, Tần Trạch lập tức áp chế toàn bộ những cảm xúc vừa nảy sinh kia xuống.
"Không, không đúng."
"Thứ này không phải là ta. Ta không hề chán ghét cuộc sống bình tĩnh này. Tuy thứ mà ta theo đuổi cũng như thứ mà ta có khả năng đạt được vốn là hai thứ hoàn toàn khác nhau nhưng ta không nên bài xích những điều mà ta có thể đạt được."
Đây là một loại năng lực tự động kiềm chế bản thân… rất kỳ quái.
Rõ ràng một giây trước, hắn còn đang khát cầu kích thích, thế nhưng giây tiếp theo, khi loại cảm xúc này chồng chất đến một trình độ nào đó —— Hắn lập tức có thể tiến vào một loại trạng thái cực độ lý trí.
Trạng thái này hoàn toàn đồng nhất với biểu hiện mà hắn từng trải qua phía trước, hiển nhiên Tần Trạch có một loại thiên phú mạnh mẽ trên phương diện khống chế cảm xúc của chính mình.
"Suy nghĩ này không phải của ta, mà là Nhật Lịch?"
Bỗng nhiên hắn ý thức được, có lẽ Nhật Lịch đã nhân lúc lực lượng của hắn suy yếu xâm nhập vào, phóng đại một phương diện cảm xúc nào đó của chính hắn.
Trong lúc Nhật Lịch triển khai tác động, người nắm giữ nó cực kỳ khó phát hiện ra.
Bởi vì lúc bình thường, cả hợp và kỵ đều có thể mang đến những trải nghiệm có chút khác lạ, nhưng ở trong lúc Nhật Lịch ngủ đông, người nắm giữ nó sẽ lập tức cảm thấy bản thân trống rỗng.
Và chờ đến khi bọn họ bắt đầu thử đi tìm phương pháp nào đó để đuổi theo kích thích, cũng tương đương với rời bỏ cuộc sống bình tĩnh hàng ngày của mình, thì dần dần, tâm trí đối phương sẽ thay đổi, trở nên càng ngày càng biến thái.
Tần Trạch hít sâu một hơi.
Hắn bắt đầu nhớ lại cuộc sống từ trước đến nay, cùng với đủ loại ký ức khi mình ở bên cạnh Kiều Vi, tất cả những điều này đang không ngừng hiện lên trong lòng hắn.
Chỉ chốc lát sau, tựa như linh hồn của hắn lại một lần được gắn kết thật chặt chẽ với thế giới này, ngược lại, khát vọng theo đuổi kích thích vừa rồi cũng không tiếp tục xuất hiện trong đầu nữa.
Tại khoảnh khắc ấy, dường như thế giới vốn bình thường yên lặng, chợt thay đổi, biến thành rực rỡ hào quang.
Quá trình này mất chừng một phút đồng hồ.
Một phút đồng hồ sau, Tần Trạch thoải mái cười cười: "Kiều Vi vẫn là tồn tại cao hơn hết thảy, ngươi không được đâu."
Những lời này giống như là đang trào phúng Nhật Lịch, nhưng cuốn Nhật Lịch kia lại bởi vì hành động này của hắn mà đổi thay trở nên càng thêm trắng như tuyết.
Tần Trạch không hề để ý tới nó, hắn đang chuẩn bị đi kiếm thứ gì đó ăn.
Nhưng ngay sau khi di chuyển, bỗng nhiên bước chân hắn chợt dừng lại.
【 Tự hỏi với cuộc sống của chính mình, phân tích, mổ xẻ dục vọng của bản thân, sẽ làm cho con người ta có thể hiểu rõ hơn rốt cuộc chính mình đang cần điều gì, để không đến mức bị rơi vào bên trong phù phiếm và đọa lạc.
Tuy đây không phải một chuyện có thể dễ dàng làm được, nhưng ngươi đã thành công làm được nó rồi.
Hơn nữa, ngươi còn hoàn thành quá trình này vô cùng nhanh chóng. Mời hãy lật xem Nhật Lịch đi. 】
Đoạn tin tức trong đầu này đã làm Tần Trạch vô cùng sửng sốt.
Và rất nhanh sau đó, hắn đã tìm được cuốn Nhật Lịch của mình rồi.