Vì vậy, Tần Trạch có thể kết luận rằng Kiều Vi và Điện Anh Linh kia có một chút xung đột.
Đây là chuyện tốt, dù sao Điện Anh Linh cũng là tổ chức người lịch cũ tà ác.
Như vậy Kiều Vi đứng ở phía đối lập với bọn họ, thì theo ý nghĩa đại chúng hẳn là cô ấy cũng thuộc về phe chính nghĩa.
"Ta phải tìm chọn một thời điểm nào đó để đi hỏi một chút manh mối về Tư Mã Ý, có lẽ Giản ma ma và Lam Đại Ngọc có biết thông tin về người này."
Tần Trạch cảm thấy… có lẽ chuyện hủy hoại hồ sơ lưu trữ này cũng tương tự như... Đoạt xá?
Kết hợp với những gì vị Tư Mã Ý chân chính đã làm trong lịch sử, Tần Trạch cho rằng loại chuyện này thật sự có thể xảy ra.
(Tư Mã Ý đã thực hiện một cuộc lật đổ ngoạn mục vào năm 249, khiến cho hoàng đế chỉ còn tồn tại trên lý thuyết.)
Chẳng qua trước mắt, tất cả những gì hắn nhận được chỉ là lời cảnh cáo của Kiều Vi, có quá ít manh mối, rất khó để đưa ra kết luận.
Nghĩ đến đây, Tần Trạch lập tức giải trừ trạng thái "Tự hỏi nhanh".
Đương nhiên số lượng thông tin bên trong bản di chúc này còn
"A, Tần tiên sinh, anh không sao chứ? Thật là kỳ lạ... Chỉ trong nháy mắt vì sao anh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
"Là do anh cảm thấy thân thể mình không được thoải mái ư?"
Tần Trạch lắc đầu.
Sắc mặt hắn có chút suy yếu, bởi vì tự hỏi nhanh hao phí rất nhiều thể lực.
Quả thật, trong quá trình đối thủ tấn công, hắn có thể dùng năng lực này để có đủ thời gian cho bản thân suy nghĩ nên làm thế nào để né tránh, nhưng đương nhiên quá trình này cũng "tiêu hao năng lượng".
Cho nên rõ ràng hắn đã tự hỏi một khoảng thời gian khá dài và rơi vào trạng thái mệt mỏi, nhưng trong mắt Hồ Đông Phong, tất cả quá trình ấy chỉ diễn ra trong nháy mắt đã xong rồi.
Với quãng thời gian ngắn ngủi như vậy, mà một người lại chuyển từ vẻ mặt bình thường thành đầu đầy mồ hôi, điều này làm cho Hồ Đông Phong thực sự hoảng sợ, gã còn cho rằng đối phương bỗng nhiên phát bệnh.
Tần Trạch khoát tay: "Tôi chỉ hơi mệt một chút thôi, không có vấn đề gì. Luật sư Hồ, nếu vợ tôi đã nói anh là người đáng tin cậy, như vậy trong suy nghĩ của tôi, anh chính là người tuyệt đối đáng tin cậy."
"Tuy tôi cũng không hy vọng về sau này bản thân sẽ phải dùng đến luật sư, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể tìm hiểu kỹ hơn về đối phương hơn."
Hồ Đông Phong vẫn có chút lo lắng cho Tần Trạch, nhưng cũng rất lịch sự nói: "Không sao, anh có thể tìm được một người vợ ưu tú như Kiều Vi nữ sĩ, thì khoảng định rằng bản thân anh cũng là một người rất ưu tú."
Tần Trạch nói: "Vậy xin hỏi, rốt cuộc là vợ tôi đã để lại thứ gì cho tôi vậy?"
"Là một phần di sản phong phú." Tư thế ngồi của Hồ Đông Phong càng trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Trái tim Tần Trạch đập thình thịch.
Chỉ là tiền thôi sao?
Cũng đúng, vợ hắn là đại lão, có tiền là chuyện rất bình thường.
Hắn lại thử thăm dò một chút: "Đại khái là bao nhiêu tiền vậy?"
Hồ Đông Phong cũng không thừa nước đục thả câu, đã nói thẳng: “Cao đến mười ngàn tệ!”
“...”
Tần Trạch nhìn dáng vẻ nghiêm túc chân thành của Hồ Đông Phong, không khỏi cảm thấy rằng… có phải trên thực tế là trong xương cốt của đối phương cũng tồn tại một chút bướng bỉnh, và loại phong cách có nề nếp này đều là cố ý để lộ ra ngoài?
Một phần di sản phong phú cao đến mười ngàn tệ hả?
Mười ngàn tệ hả?
(Mười ngàn tệ tương đương với 33 triệu VND)
Tuy số tiền này cũng khá nhiều, nhưng nói thật, chỉ cần Tần Trạch chăm chỉ làm việc trong một tháng thôi, hắn cũng có thể kiếm được số tiền này rồi.
Đây thì tính là di sản gì chứ?
"Chỉ có vậy thôi sao? Luật sư Hồ, với trạng thái tâm lý hiện tại của tôi, thực sự không đủ khả năng thừa nhận bất kỳ hình thức đùa giỡn nào đâu.”
Hồ Đông Phong cũng cực kỳ nghiêm túc nói: "Đây hoàn toàn không phải là trò đùa, khụ khụ, Tần tiên sinh, tôi không nói đùa với anh. Đúng là vợ anh, Kiều Vi nữ sĩ đã để lại cho anh mười ngàn tệ.”
"Chính là tiền tệ mà bình thường chúng ta thường dùng đó, tôi đã mang tiền mặt đến đây rồi."
"Đương nhiên, tôi nói chuyện có chút chậm, cho nên anh đừng nóng vội, mười ngàn tệ này không phải là toàn bộ di sản, chỉ là Kiều Vi nữ sĩ muốn chơi một trò chơi với anh mà thôi."
Hả?
Nghe được câu nói cuối cùng, Tần Trạch mới có cảm giác, chuyện này có chút đúng vị rồi đây.
Kiều Vi rất ham chơi, nhưng không đến mức chỉ có mười ngàn tệ, cô ấy cũng phải trịnh trọng ủy thác cho một vị luật sư đến giao tận tay hắn như thế này.
Hắn lập tức thay đổi thái độ, trở nên rất có kiên nhẫn, nói: "Vậy mời anh nói tiếp đi, tôi đang lắng nghe đây."
Hồ Đông Phong gật gật đầu: "Sở dĩ tôi cho anh xem đoạn video này, cũng vì hy vọng anh đừng hiểu lầm, ví dụ như... cho rằng tôi đã lấy mất di sản của anh. Tôi sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.”
"Chẳng qua phương thức Kiều Vi nữ sĩ để lại di sản cho anh, thật sự rất kỳ quái."
"Một tuần này có mười ngàn tệ, và đúng vào thời điểm này của tuần tiếp theo, tôi sẽ tiếp tục đưa đến một khoản di sản thứ hai. Cứ như thế, tuần sau, tuần sau nữa... Tất cả đều sẽ như vậy.”
"Nhưng cô ấy lại yêu cầu giữ bí mật về số tiền. Nói cách khác, chỉ khi đến ngày nhận được di sản, anh mới có thể biết số tiền di sản trong tuần đó là bao nhiêu."
"Tuần này... Chính là mười ngàn tệ.”
Hồ Đông Phong không hề nói dối.
Tần Trạch cũng tin tưởng người mà Kiều Vi tìm đến sẽ không nói dối.
Hắn dần dần cảm thấy mọi chuyện khá là thú vị: "Kiều Vi còn nói gì nữa không?"
"Có, Kiều Vi nữ sĩ hy vọng anh có thể tiêu hết số di sản nhận được trong vòng một tuần."
"Nếu anh không thể tiêu hết di sản, như vậy anh sẽ không thể nhận được phần di sản tiếp theo."
Đây là loại quy tắc kế thừa di sản kỳ quái gì vậy?
Tần Trạch nở nụ cười.
Tuy hắn đang rủa thầm trong lòng rằng quy tắc kế thừa này rất kỳ quái, nhưng đồng thời, hắn cũng chắc chắn rằng đó chính là chuyện mà Kiều Vi hoàn toàn có thể bày ra.
Tần Trạch tổng kết lại thông tin một chút, mới nói:
"Cho nên, tuần sau anh sẽ lại đến đây, và mang theo khoản di sản thứ hai, nhưng trong tuần này, tôi lại không thể biết được số tiền đó là bao nhiêu."
"Hơn nữa, nếu trong tuần này tôi không dùng hết mười ngàn tệ, thì di sản của tuần tiếp theo, cũng như toàn bộ di sản sau này sẽ không còn thuộc về tôi nữa."
"Có phải là ý này hay không?"