Điếm tiểu nhị nhìn một huyền tệ rơi vào tay, sắc mặt cứng đờ một chút, lập tức cười cảm tạ Chu Phàm thưởng.
Chu Phàm cười khẽ, lại lấy ra bốn huyền tệ đưa cho điếm tiểu nhị nói: “Chớ trách, chỉ là đùa giỡn mà thôi.”
“Nào dám, một huyền tệ, khách quan đã là người hào phóng nhất ta từng gặp.” Điếm tiểu nhị cúi đầu khom lưng nói.
Điếm tiểu nhị cất năm huyền tệ vào, mắt đảo một vòng, mới hạ giọng nói với Chu Phàm: “Khách quan, cố gắng đừng đi sơn đạo thứ hai.”
Điếm tiểu nhị không giải thích, sau khi nói xong, liền xoay người bận rộn rời đi.