Trên chiếc thuyền gỗ quanh quẩn sương mù xám, Chu Tiểu Miêu đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Phàm.
“Tên hậu bối khốn kiếp này còn muốn nuốt luôn đồ của ta sao?” Chu Tiểu Miêu giận dữ nói: “Nếu ngươi không chịu thề hứa sẽ trả lại bánh xe pháp tắc cho ta, lần giao dịch này hủy bỏ.”
Nàng không muốn để Chu Phàm được lợi lớn như vậy.
“Ngươi oan cho ta rồi, không phải ta không muốn trả cho ngươi, mà chính ngươi cũng biết, thứ từ trên thuyền ra ngoài, làm sao ta có bản lĩnh mang vào?” Chu Phàm kêu khổ nói.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu khựng lại, suýt nữa nàng đã quên chuyện này, nàng lạnh giọng nói: “Có thể nhờ thuyền mang vào.”