“Không biết Hổ huynh có việc gì?” Mộc Tam Oanh hỏi, vẻ mặt bình thường.
“Tốt nhất chỉ có ta và ngươi biết.” Chu Phàm chậm rãi nói.
Mộc Tam Oanh khẽ gật đầu. Nàng không thể cùng Chu Phàm đi xa khỏi đồng đội. Nàng lấy từ trong túi phù ra một tấm phù lục, ném xuống đất. Phù lục phát ra một quầng sáng màu lam nhạt bao phủ cả hai người họ.
Đây chỉ là một tấm phù lục đơn giản, nhưng có thể ngăn cách âm thanh bên ngoài.
“Hổ huynh, như vậy được chưa?” Mộc Tam Oanh mỉm cười hỏi.