Đại kiếp đã qua nhưng số người sống sót chẳng được một thành… Chu Phàm lộ vẻ kinh hãi. Đại Nguỵ có Thất Đạo, Nhị Thập Nhất Châu, lãnh thổ mênh mông vô tận, vậy mà số người còn sống chẳng được một thành... Con số này thật sự quá mức chấn động!
Sự huỷ diệt mà đại kiếp gây ra quả thực đáng sợ!
“Số người sống sót ít lắm...” Đoan Mộc Tiểu Hồng tiếp tục nói: “Thật ra Đại Nguỵ chúng ta còn xem như khá tốt, hai nước láng giềng sau đại kiếp đều đã đổi triều đại.”
“Đổi triều đại...” Chu Phàm không nhịn được nói: “Vậy sao chúng ta không nhân cơ hội này thôn tính hai nước đó?”
“Đại kiếp qua đi, còn ai đâu mà thôn tính? Đều là vùng đất hoang vắng cả, ngay cả quốc thổ của mình cũng chẳng có người ở, ngươi nói xem thôn tính có ý nghĩa gì?” Đoan Mộc Tiểu Hồng lắc đầu nói: “Đợi chúng ta khôi phục phồn vinh thì hai nước láng giềng cũng sẽ dần dần phát triển lại.”