"Thì ra là vậy." Nam tử mặt trắng nghe rõ nguyên nhân, thở dài.
Thái Văn Hán cười nhẹ: "Ta còn phải cảm ơn các ngươi. Các ngươi tìm đến ta, cho ta một cơ hội tốt như vậy. Hiện tại, điều ta lo lắng là người nhà của ta..."
Nói đến đây, Thái Văn Hán lộ vẻ không nỡ cùng áy náy.
"Là ta có lỗi với bọn họ, nhưng mối thù của cha mẹ ta không thể không báo." Thái Văn Hán nói: "Ngươi đừng quên lời hứa của ngươi."
"Thái đại nhân đã quyết ý, ta cũng không khuyên nữa." Nam tử mặt trắng nói: "Nhưng ta muốn quên lời hứa của ta chỉ sợ cũng không làm được, nguyên nhân ngươi cũng hiểu, ta đã lấy đạo tâm thề, nếu ngươi gặp chuyện, nhất định bảo vệ người nhà của ngươi bình an, tuyệt đối không để bọn họ bị liên lụy vào chuyện này."