“Là ngươi sao?” Chu Phàm nhìn tiểu hài hỏi.
“Sao ngươi còn phải cố tình hỏi như vậy?” Âm thanh của nữ tử vẫn trầm thấp, chói tai, như tiếng cưa sắt cứa vào nhau vang lên khò khè.
Chu Phàm cẩn thận quan sát tiểu hài, hắn phát hiện khi nữ tử nói chuyện, miệng của tiểu hài không hề động đậy.
“Nhưng không phải ngươi nói tiểu hài là Mặc Mặc sao? Sao giờ lại thành ngươi?” Chu Phàm đè nén sự lo lắng trong lòng, hắn không thể để kẻ dẫn đường này biết được mình đang lo lắng cho tình cảnh của Mặc Mặc.
Giống như hắn đã nghĩ trước đó, tạm thời Mặc Mặc sẽ không gặp nguy hiểm.