Là một tiểu cô nương.
Chu Phàm lộ ra nụ cười nhàn nhạt, kỳ thật hài tử là nam hay nữ đối với hắn cũng không sao cả. Hắn nhìn tiểu hài tử khẽ nói: “Hy vọng sau khi ngươi lớn lên sẽ xinh đẹp giống nương ngươi, nhưng đừng tuyệt tình như nàng.”
Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, hắn không nghĩ tới sẽ ở trên thuyền gặp được hài tử của hắn cùng Trùng Nương. Tiểu hài nhi lại phát ra tiếng cười khanh khách.
“Phụ nữ tử đoàn tụ, thật là một cảnh ấm áp cảm động.” Anh Cửu búng ngón tay một cái, trên không thuyền pháo hoa nổ tung.
“Ngươi thừa nhận.” Chu Phàm nhíu mày nói.