Chu Phàm không để ý đến vẻ hả hê của Oanh Cửu nữa, hắn tràn đầy hy vọng hỏi con thuyền, mong rằng nó có thể đưa ra một biện pháp hữu hiệu để ba tên nhóc trong bụng hắn yên lặng một chút.
Chỉ là, con thuyền không đáp lại.
“Xem ra, con thuyền không phải chuyện gì cũng giúp ngươi được rồi.” Oanh Cửu cười nói: “Vừa rồi ngươi không phải hỏi, vì sao ba sinh linh trong bụng ngươi ngăn cản ngươi che giấu bụng to lên sao? Hiện tại, ta lại có một suy đoán.”
“Suy đoán gì?” Chu Phàm nghi hoặc hỏi.
“Dù sao chúng cũng là sinh mệnh ý thức mới ra đời, mà sinh mệnh mới ra đời thì có dục vọng muốn thể hiện sự tồn tại của mình. Ngươi dùng phù chủng che giấu sự tồn tại của chúng, đó là tổn thương đến tự tôn của chúng.” Oanh Cửu giải thích: “Chúng đương nhiên sẽ không cho phép.”