Chỉ cần để tất cả mọi người rời khỏi khu vực đó, có thể khiến cho Vân Yên Chủ rời đi?
Chu Phàm không vội vui mừng, bởi vì phía sau câu nói của Anh Cửu còn có một câu khác. Hắn nhạy bén hỏi: “Vì sao lại nói là khó thực hiện?”
“Bởi vì khứu giác của nó...” Anh Cửu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Khứu giác của nó rất nhạy bén, có thể dò xét được rất xa, biết được nơi nào có không ít thức ăn, khoảng cách sơ tán phải đủ xa mới không bị nó ngửi thấy.”
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn nhớ lại từ ngôi làng thứ hai bắt đầu, bọn họ vẫn luôn chạy trốn, kết quả lại vô duyên vô cớ mất liên lạc, sự thật này có lẽ chính là do con quái dị bị tình nghi là Vân Yên Chủ đã đuổi theo bọn họ.
Hắn vội vàng hỏi khoảng cách cần phải xa đến đâu mới được, sau khi Anh Cửu nói ra đáp án, toàn thân hắn ngây dại, bởi vì khoảng cách khứu giác của Vân Yên Chủ quá mức kinh khủng, đủ để bao phủ một huyện.