“Tinh sương tựa hữu tình...” Chu Phàm khẽ ngâm lên, trong lòng mờ mịt không hiểu.
Khóe mắt của Vụ bên cạnh khẽ run lên một chút.
Chu Phàm ngẫm nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nói: “Ta dùng một con tiểu xám trùng, ngươi giúp ta giám định thanh đao này cùng với đan dược, lần giám định còn lại dùng để hỏi vấn đề.”
Vụ mặt không cảm xúc nói: “Ngươi xác định muốn làm như vậy? Đây chỉ là một thanh đao gỉ sét, ngươi muốn lãng phí một lần giám định vì nó?”
Chu Phàm cười cười, Vụ càng nói như vậy, hắn càng chắc chắn, thanh đao gỉ sét này không phải thứ bỏ đi như hắn nghĩ lúc đầu, suýt chút nữa thì nhìn nhầm rồi.