Máu từ cổ văng tung tóe, nhuộm đỏ vài sợi tóc đen, gương mặt xanh xao và chiếc áo gấm trên vai của Đông Phương Ngọc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Chu Phàm cũng không ngờ tới. Đôi mắt của hắn khẽ co lại trước sự tàn nhẫn của đứa trẻ chỉ chừng bảy tám tuổi.
Tên võ giả Ẩn Phúc thôn kia mặt tái mét, toàn thân run rẩy.
Thi thể không đầu đổ ầm xuống đất.
Đông Phương Ngọc liếc nhìn xác chết, lạnh giọng nói: “Ngươi, đồ chó này, dám nghi ngờ lệnh của ta, chết cũng không đáng tiếc!”