Đông Phương Vũ hướng về phía lúc đến mà rời đi, hiển nhiên là không định đến ba thôn kia hỏi thăm rồi.
Viên Huệ hòa thượng chắp hai tay, mặt âm trầm nói: “Làm như vậy, có phải không ổn lắm không? Dù sao Đông Phương gia cũng vừa chết một người.”
Nhan Quy Lai vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chẳng có gì không thích hợp cả, chết thì đã chết rồi. Mỗi năm Nghi Loan Ty đều không thể tránh khỏi cái chết của một vài đệ tử môn phiệt, đây là ngoài ý muốn, bất kể bọn họ có muốn hay không thì cũng phải chấp nhận sự thật này.”
“Ý ta là thái độ của ngươi nên tốt hơn một chút.” Viên Huệ hòa thượng chậm rãi nói.
Nhan Quy Lai nhướng mày cười lạnh nói: “Thái độ tốt hơn thì có ích gì? Cho dù ta có bằng lòng tốn thời gian theo Đông Phương Vũ kia hỏi thăm từng người có mặt, hỏi thăm xong hắn nhất định lại nghi ngờ chúng ta thông đồng với nhau, như vậy sẽ chẳng bao giờ có hồi kết.”