Khoảnh khắc Thôi Vũ xông đến, hai mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn ánh mắt liều chết của hắn, trong nháy mắt đã hiểu được Thôi Vũ muốn lấy thương đổi thương, muốn mượn lưỡi giáo sắc bén để đánh bại mình.
Ánh mắt Chu Phàm hơi lạnh đi, thật sự cho rằng mình không phá nổi lớp phòng ngự của hắn sao?
Chu Phàm không bùng nổ nữa, vì đã không kịp rồi, trong tích tắc thoạt nhìn như chậm lại này, hắn chỉ nhanh chóng dùng tay trái nắm lấy tay phải, dưới hai tay hợp lực, nhanh chóng chém xuống thanh đao Tinh Sương đã rỉ sét.
Thôi Vũ không để ý đến hướng đao đi, mũi giáo trong tay hắn đã nâng lên đâm xuống, hắn chắc chắn chậm hơn Chu Phàm, nhưng hắn vốn dĩ muốn lấy thương đổi thương.