“Đẹp không?” Thấy Chu Phàm không trả lời, nữ tử lại cười hỏi. Nàng vừa cười, thịt máu trên mặt bị xé toạc ra, máu theo má xuống cằm nhỏ giọt trên boong tàu.
Chu Phàm nhìn nữ tử thở dài: “Thật lòng mà nói, đây thật sự không đẹp.”
Nửa khuôn mặt hắn còn có thể chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, giờ khuôn mặt này thành ra thế này, hắn có mù mắt mới bảo là đẹp.
“Ngươi thật chẳng thú vị gì, ngươi không thể lừa ta sao?” Nữ tử lại cười, làn sương xám mờ ảo bay đến, phủ lên mặt nàng, dần dần khuôn mặt ấy trở lại vẻ đẹp vô song ban đầu.
Nữ tử lại bước về phía Chu Phàm vài bước, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt như nước xuân cẩn thận quan sát hắn.