Ầm một tiếng, căn nhà đổ sụp xuống, bụi mù mịt.
Một con quái vật như đười ươi từ trong căn nhà sụp đổ lao ra, lưng sắt lông bạc của nó chạy về phía trong thành.
Vút một cái, bóng dáng cao lớn của Chu Phàm hiện ra từ trong khói xám, hắn vung đao chém tới, ép con quái vật kia quay trở lại.
Ở không xa, Lý Cửu Nguyệt đứng cùng một nhóm bộ khoái để phòng ngừa quái vật chạy trốn, cười nói: “Chu huynh, ngươi rốt cuộc có được không? Không được thì để ta tới.”
Chu Phàm bộc phát, toàn thân đỏ bừng, mặt hơi lạnh, làm sao có thể nói mình không được?