Trước những lời khoác lác vô sỉ của Chu Phàm, Yên Chi chỉ khẽ mỉm cười: “Ta chợt nhận ra ngươi mặt dày thật đấy, tâm tính chắc không cần rèn luyện nữa rồi.”
Nàng đưa bàn tay ngọc ngà ra bắt lấy một làn sương mỏng đang bay về phía mình, lấy ra một chiếc lọ sứ có hoa văn màu xanh lục từ trong đó rồi ném cho Chu Phàm.
“Tại sao các ngươi luôn có thể lấy đồ từ trong sương mù xám ra vậy?” Chu Phàm đỡ lấy lọ sứ, mở ra xem, bên trong có mấy viên đan dược.
“Bởi vì đồ của chúng ta đều được cất giữ trong sương mù xám. Bốn viên Tứ Quý Đan, mỗi lần chỉ được uống một viên thôi, đợi ngươi uống hết, chắc là đủ để đạt đến tốc độ cao đoạn rồi.” Yên Chi nhẹ giọng nói, quả cầu lưu ly từ từ bay về phía nàng, rơi vào tay nàng.
Hai mươi lăm con sâu lớn màu xám trong quả cầu lưu ly hóa thành một luồng ánh sáng xám rơi vào tay nàng, chẳng mấy chốc đã hòa vào lòng bàn tay nàng.