Ngụy Phó Đầu và vài gã bộ khoái đứng bên ngoài cửa đều bị cảnh tượng trong sảnh làm cho khiếp sợ, từ trước đến nay bọn hắn chưa bao giờ gặp qua người nào ác độc như vậy, cưỡng ép nhổ sạch hết tóc của mình, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy đau rồi, nhất là hiện tại trên đỉnh đầu của Chu Phàm vẫn còn máu thịt mơ hồ.
“Chu Lực Sĩ?” Ngụy Phó Đầu nhìn Chu Phàm, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, mở miệng hô một tiếng.
“Ừm?” Lông mày của Chu Phàm khẽ nhướng lên, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Phó Đầu.
“Ngươi không có việc gì chứ?” Ngụy Phó Đầu nuốt một ngụm nước miếng hỏi.
“Ta như thế này giống không có việc gì sao?” Chu Phàm lấy từ trên người ra một cái bình sứ, bên trong bình sứ là thuốc trị thương do Nghi Loan Ty phủ nghiên cứu chế tạo, hắn mở nắp bình, rắc thuốc bột vào đỉnh đầu của mình, nói: “Ngụy Phó Đầu, phiền toái ngươi lấy cho ta một ít băng gạc.”