“Có cần ta thay ngươi xử lý hai tên nhân loại kia không?”
Giọng điệu của xà nhân nhẹ nhàng như thể đang nói về một chuyện không mấy quan trọng.
Chu Phàm không tức giận, vẫn giữ bình tĩnh tuyệt đối. Địch nhân càng khinh thường, càng có lợi cho bọn họ.
Hắn dùng âm thanh mà xà nhân cùng Pháp Nguyệt không nghe được nói với Lý Cửu Nguyệt: “Lý huynh, nếu đánh không lại, ta bảo đi là đi.”
“Chu huynh, ta biết rồi.” Lý Cửu Nguyệt phối hợp với Chu Phàm đã lâu, sớm có ăn ý, sẽ không nói lời khách sáo kiểu như ngươi không đi ta cũng không đi.