Chu Phàm rời xa thôn Mộc Pha, tiếp tục Thuấn di về phía trước.
Những thi thể đẫm máu, những quái dị đang giao chiến, tiếng gầm giận dữ trầm thấp, hắn chỉ thờ ơ không để ý, như một làn khói nhẹ lao nhanh về phía trước.
Hắn không thử để Quỷ Khí mở cửa cho hắn tiến vào rừng Mê Tàng, rồi lại tiến vào trong Ma Mộc Thụ Hải, bởi vì hắn rất khó ra khỏi Ma Mộc Thụ Hải, Ma Mộc Thụ Hải cũng chưa chắc đã không bị bao phủ.
Một khi nơi như Ma Mộc Thụ Hải bị Niệm Yểm bao phủ, bên trong tồn tại quá nhiều quái dị lợi hại, tiến vào bên trong cho dù biết phương hướng chính xác, cũng sẽ bị những quái dị mạnh mẽ kia cuốn lấy, từ đó giống như rơi vào vũng bùn, rất khó thoát khỏi.
Hắn đã làm hết mọi chuyện có thể làm, chỉ có thể chạy về hướng này, chạy trốn với tốc độ nhanh nhất của mình.