Thanh âm như sấm.
Chu Phàm đều cảm thấy màng tai ẩn ẩn đau, hắn lại không nhanh không chậm nói: “Bắt trộm phải bắt quả tang, ngươi sao lại vu khống người khác như vậy?”
Chứng cứ?
Mỡ mặt của Triệu Nhã Trúc run lên, nàng cười giận dữ, quả thực nàng không có chứng cứ, làm sao nàng có chứng cứ được?
Nàng lạnh giọng nói: “Xem như ngươi may mắn, ta không biết ngươi làm thế nào, coi như chúng ta hòa.”