“Xin lỗi, gần đây hắn bị lú rồi, rất nhiều chuyện đều quên mất.” Tào Diên Phóng có chút xấu hổ vừa kêu vừa kéo Quản Nghênh Phong rời khỏi nơi này.
Chu Phàm cùng Đàm Vân Phi cũng vội vàng đuổi theo.
Đám người không có tản đi, đang líu ríu thảo luận.
Đợi xa tường thông báo, Tào Diên Phóng cười khổ nói: “Nghênh Phong, ta không nghĩ tới ngươi học dốt đến loại trình độ này, vậy mà vấn đề này cũng có thể hỏi ra, thật sự là quá mất mặt rồi!”
Kỳ thật ta cũng không biết vị Lâm Vô Nhai kia là ai... Chu Phàm ở trong lòng im lặng nói, bất quá hắn cũng không có nói ra.