Không cần ba vạn con sâu xám lớn, có thể dùng thứ khác để đổi?
Chu Phàm nhìn Triệu Nhã Trúc, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn thứ gì?”
Trên mặt Triệu Nhã Trúc lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng trên gương mặt đầy thịt của nàng, ý cười này cũng không được coi là đẹp, nàng cười nói: “Từ lúc ta tỉnh lại, con thuyền đã truyền rất nhiều tin tức thú vị cho ta, trong đó có của tiểu gia hỏa phụ tá kia, cũng có của ngươi.”
Thực Phù nghe Triệu Nhã Trúc nhắc tới mình, nàng vẫn không lên tiếng, giờ phút này chăm chú nghe.
Chu Phàm đã mơ hồ đoán được, nhưng hắn không nói ra, mà chờ Triệu Nhã Trúc nói ra.