Chu Phàm không để ý đến chủ khảo tóc trắng bên cạnh, bút lông của hắn vẫn vận hành như bay để trả lời câu hỏi.
Hắn biết, chủ khảo tóc trắng rất có thể đột nhiên sẽ vươn tay nhấc hắn lên, sau đó ép ra lá bùa Thông Nhãn phù lục trong cơ thể hắn, tiếp theo sẽ giống như ném rác mà ném hắn ra ngoài.
Nhưng dù là như vậy, Chu Phàm cũng không có chút nào sợ hãi, tâm cảnh của hắn rất bình tĩnh, không chỉ là vì áp chế của Long Thần huyết, cũng là vì nếu chủ khảo tóc trắng đã biết bí mật hắn sao chép, thì có sợ hãi cũng vô dụng.
"Ngươi dừng một chút đã." Chủ khảo tóc trắng dùng đốt ngón tay nhẹ gõ mặt bàn của Chu Phàm nói.
Chu Phàm buông bút lông, ngẩng đầu nhìn lão nhân tuổi rất lớn này, nhưng trên thực tế, tầm mắt của hắn vẫn ở trên bài thi của Trùng Nương, ở trên mặt lão nhân nhìn thấy cũng chỉ là hình chiếu của bài thi kia.