“Sao có thể không lo lắng cho được? Nếu văn thí mà ta làm không tốt, thì đến võ thí ta phải cố gắng bao nhiêu mới bù lại được đây?” Quan Nghênh Phong hít một hơi lạnh nói: “Chỉ cần một chút sơ sẩy thôi, có khi ta phải nói lời chia tay với ba người Chu huynh, rồi quay về nhà mất.”
“Đã bảo ngươi chăm chỉ đọc sách rồi, mà ngươi cứ không nghe.” Thẩm Vân Phi thở dài nói.
“Bình tĩnh lại đi.” Chu Phàm lắc đầu: “Tào huynh nói đúng, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.”
“Không đúng rồi, Chu huynh.” Quan Nghênh Phong có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào mặt Chu Phàm: “Ngươi đáng lẽ phải giống ta, lúc này ngươi nên ôm ta mà khóc nức nở mới đúng chứ, sao ngươi lại không có vẻ gì là lo lắng vậy?”
Quỷ mới giống ngươi… Chu Phàm thầm nghĩ trong lòng, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta cảm thấy mình làm bài cũng không tệ.”