“Vậy ngươi định tự mình đi tìm hộ vệ sao?” Trung Điền lại lo lắng hỏi.
Đỗ Nê ngẩn ra nói: “Lão sư, đương nhiên là do học viện phái cao thủ bảo vệ ta tham gia cuộc thi việt dã, học viện không phái cao thủ, sao lại bắt ta tự đi tìm?”
“Ta dù sao cũng là đệ tử bí truyền được học viện Cao Tượng khổ tâm bồi dưỡng, chẳng lẽ ngay cả hai cao thủ cũng không phái cho ta sao? Ta lại không có mặt mũi như vậy sao?”
“Lão sư, lời này của ngươi thật khiến người ta lạnh lòng…”
Trung Điền lộ vẻ bất lực nói: “Đỗ Nê, con người ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện quá thẳng thôi! Ta khi nào nói học viện không phái hộ vệ cho ngươi? Ta chỉ là tiện miệng hỏi xem ngươi có định tự lực cánh sinh không thôi? Chính như câu Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức…”