“Tiểu Quyển làm rất tốt, nhưng thời gian để giết được Oán Tuyết Viên vẫn quá lâu. Sao ngươi không giúp đỡ?” Chu Phàm nhìn Tiểu Quyển nói: “Nếu ngươi giúp, chẳng cần tốn thời gian như vậy, đã giải quyết xong rồi.”
“Chuyện mà hài nhi của ta có thể làm được, sao ta phải nhúng tay vào?” Tiểu Quyển rụt cổ lại: “Hơn nữa, trong chiến đấu có thể xảy ra quá nhiều bất ngờ, lỡ như ta bị thương thì sao? Ta không phải sợ chết đâu, nhưng nếu ta chết, chủ nhân cũng sẽ bị trọng thương.”
Bộ dạng như đang lo lắng cho ta thế này, tin ngươi thì ta đúng là ngốc... Chu Phàm thở dài trong lòng, vừa ngốc vừa lười vừa nhát.
Sau khi giết chết Oán Tuyết Viên, Chu Phàm tiếp tục leo lên. Hắn ra lệnh cho Tiểu Quyển không được nói chuyện nữa, vì đường đi ngày càng khó khăn, nhiệt độ vẫn tiếp tục giảm xuống.
Thể lực của hắn rất tốt, lúc này vẫn chưa vận chuyển chân khí để chống lại cái lạnh, vì không cần thiết, chỉ cần bộ giáp tử kim đã đủ để chống lại phần nào cái lạnh rồi.