“Thua thì sao mà thắng thì sao?” Chu Phàm lại hỏi.
“Thắng, ngươi có thể rời khỏi đây, đến chỗ kế tiếp tiếp tục chơi trò chơi, thua...” Tiểu nam hài huyết y dừng lại liếm đầu lưỡi, “Ngươi sẽ trở thành người tuyết của ta.”
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ sợ hãi, hắn lắc đầu: “Thắng chỉ có thể rời đi, thua sẽ trở thành người tuyết, điều này không công bằng.”
“...” Tiểu nam hài huyết y không ngờ được người này ở trong mộng cảnh lại còn cân nhắc đến chuyện công bằng hay không, lại ngẩn ra một chút, “Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới công bằng?”
Chu Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Thắng ta không tiếp tục đi về phía trước, ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi thua thì phải trở thành một người tuyết ở đây, như vậy mới công bằng. Bằng không chúng ta chỉ chơi trò chơi đơn thuần, thắng thua đều không có trừng phạt.”