Ta là con mồi?
Trong lòng Chu Phàm dần dâng lên một nỗi lạnh lẽo. Hắn cười gượng: “Vương huynh, ngươi thật biết đùa.”
Vương Thập Bát tiếp tục gọt khúc gỗ trong tay, lưỡi dao sắc lạnh: “Trong trò chơi săn bắn này, ta sẽ cho con mồi nửa nén nhang để chạy trốn. Nếu ngươi không tin, có thể ngồi đây đợi nửa nén nhang trôi qua, xem ta có giết ngươi không?”
Những mảnh gỗ nhỏ rơi xuống. Chu Phàm nhìn đôi ngón tay thô kệch của Vương Thập Bát, chợt hiểu ra một điều: Vương Thập Bát gọt gỗ chỉ vì ngứa tay, coi khúc gỗ như con mồi để lột da.
Ý nghĩ này khiến máu trong người Chu Phàm như bị đóng băng.