“Chu Phàm, ngươi không sợ, nhưng ta thấy tiểu gia hỏa này sợ lắm?” Triệu Nhã Trúc chậc lưỡi nói: “Ngươi nghĩ xem, mẫu thân nàng và phụ thân nàng là kẻ thù không đội trời chung, nàng vừa sinh ra đã mang theo một mục đích nào đó, đáng thương và đáng buồn biết bao?”
Thực Phù run lên bần bật, vì Triệu Nhã Trúc đã nói trúng điều nàng sợ hãi nhất trong lòng. Cũng vì nỗi sợ hãi ấy, nàng càng thêm phẫn nộ: “Đây hoàn toàn là ngươi nói nhảm! Ta sợ cái gì? Giám định thì giám định!”
Triệu Nhã Trúc cười nhạt, đưa tay khẽ chộp, từ trong sương xám lấy ra một chiếc bát ngọc màu xanh.
Thân bát trơn nhẵn, không khắc bất kỳ phù văn nào.
Nàng liếc nhìn chiếc bát ngọc trong tay, lại bắt một sợi sương xám đến, sương xám hóa thành quả cầu lưu ly của Chu Phàm.