“Nó đã tặng ta một món quà lớn...” Nụ cười trên mặt Chu Phàm dần thu lại. “Vậy chắc là nó không có ác ý với ta. Nhưng rốt cuộc nó là ai?”
“Có ác ý hay không thì chưa chắc đâu.” Chu Tiểu Miêu cười lạnh. “Trên đời này chẳng có gì là miễn phí cả. Biết đâu sau này ngươi phải trả giá gấp mười, gấp trăm lần để đền đáp lại nó. Huống chi ngươi còn chẳng biết nó là ai.”
“Không, ta tin rằng nó không có ác ý với ta.” Chu Phàm lắc đầu quả quyết. Dù nói vậy, nhưng trước khi biết rõ lai lịch của nó, Chu Phàm cũng không dám lơ là cảnh giác.
“Nhưng nếu nó mạnh mẽ như vậy, muốn giết ta thì có lẽ ta cũng không có cách nào chống đỡ được.” Chu Phàm nhìn Chu Tiểu Miêu với ánh mắt mong chờ, hy vọng nàng có thể đưa ra một biện pháp nào đó để bảo đảm an toàn cho mình.
“Không phải là không có cách.” Chu Tiểu Miêu liếc nhìn Chu Phàm.